Người Con Gái Có "Độc"

Chương 29: Bức tranh thứ hai mươi chín




Editor: song_nhi

Thấy đối phương quay đầu lại, Tần tiểu soái càng thêm hưng trí, “Nói cách khác, cô gái bên ngoài và cô gái trong lòng bàn tay thật ra là hai người hoàn toàn khác nhau, các cô ấy có lẽ từng thân như chị em, hiện giờ lại đặt mình trong hai thế giới hoàn toàn bất đồng. Bên ngoài cô gái kia giấu ý cười ở đáy mắt, cảm giác làm cho người ta một loại thản nhiên ưu thương, có lẽ là không muốn làm, rồi lại cố tình không làm không được...”

Nhìn thấy An Nhan Nhiên đáy mắt kinh ngạc, anh vội cười cười, “Kỳ thật tôi cũng nói lung tung thôi, tôi nói rồi tôi không biết bình bức tranh, chỉ là cảm giác đầu tiên thế...”

An Nhan Nhiên cũng không đáp lời.

Hôm nay đã có thể đi đến nơi này, cho dù bối cảnh thế nào, cũng không thể là hạng người hời hợt bình thường.

Cô thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói câu cám ơn, xoay người rời đi.

“Cám ơn?” Tần tiểu soái đứng ở tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hết sức nhẹ nhàng của đối phương, rất có hứng thú lặp lại hai chữ này.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Quay về phòng khách quý trước, cô nhận được điện thoại, đối phương hơi có chút lo lắng hỏi vị trí của cô.

“Tôi tới rồi, đang đi ngắm tranh, không cần lo lắng, chờ một chút mọi người sẽ nhìn thấy tôi.” Cô giọng điệu bằng phẳng, “Không, tạm thời không muốn chụp ảnh chung, chờ sau khi chấm dứt rồi nói sau. Đúng vậy, cám ơn mọi người đã thông cảm, cứ như vậy.”

Cúp điện thoại, cô thở phào một cái.

Tuy rằng Hạ Tầm Giản đã nói, lúc này không giống ngày xưa, cô có thể muốn tuỳ hứng, hay là muốn đùa quá lố.

Nhưng dù sao cũng là người mới, làm sao có thể đánh đồng cùng đại sư truyền kỳ trong giới mỹ thuật nhiều năm như vậy. Chuyện lần này, cô chỉ có thể là tự mình suy tính.

Lễ trao giải cuộc thi nửa giờ sau bắt đầu, bên trong bên cạnh đại sảnh của triển lãm, hết chỗ.

Hạ Tầm Giản vị trí ở hàng thứ nhất, cô ngồi ngay bên cạnh, bên tay phải anh là đoàn giám khảo, còn lại là các nhân vật họa sĩ nổi tiếng. Ngoại trừ Hạ Tầm Giản, cô cũng không biết ai cả.

Cao Phỉ đi theo Bùi Ý ngồi ở hàng thứ hai, sắp đặt chính xác ngồi ngay sau lưng bọn họ.

Cô ta thỉnh thoảng nghé vào Ý bên tai Bùi nói cái gì đó, rồi cười vài tiếng, bộ dáng tự nhiên, dường như sớm đem ngày đó bị đả kích ở biệt thự vứt đi nước ngoài rồi.

Tất cả mọi thứ đều chỉ duy trì bình thường đến khi người chủ trì tuyên bố quán quân đoạt huy chương vàng.

Cuộc thi vẽ tranh quốc tế lần này, quán quân duy nhất trong nước tên là: Hạ Như An.

Đó là một cái tên rất mới, ngoại trừ từng bộc lộ tài năng trong cuộc thi vẽ Bá Tường nho nhỏ, phương diện truyền thông không có tư liệu gì về người Hạ Như An này. Nghe nói ngày trao giải đó, đối phương cũng còn không xuất hiện.

Cao Phỉ tươi cười rất nhanh liền đông lại ở trên mặt, cô gái tóc đen ngồi trước cô chậm rãi đứng lên, không có trì hoãn, không có ngừng lại chút nào, thẳng tắp đi lên sân khấu trao giải.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Ngọn đèn thật đẹp mắt, loang loáng ánh đèn càng thêm lóe mắt.

Cô mặc áo len đen cố có đính trân châu, phía dưới là quần bò cùng giầy cao, đem ưu điểm vòng eo nhỏ cùng cổ gáy thon dài vừa đúng thể hiện ra.

Cô đã tính ăn mặc không hề điệu đà.

Tóc đen dài, dưới mái tóc là gương mặt trắng nõn tinh xảo khéo léo không tỳ vết, môi hồng hơi hơi nhếch lên, giống như đang cười, nhưng ánh mắt có chút lạnh nhạt.

Ánh mắt từ dưới đài đảo qua, cô nhìn xem ánh mắt Bùi Ý như có suy nghĩ gì, ánh mắt Cao Phỉ không thể tin, cùng với mặt Quan Hữu kinh ở phía sau thần sắc khiếp sợ.

Cảnh tượng như vậy đã sinh trong lòng cô, từng ở trong lòng miêu tả qua rất nhiều lần. Tự nói với mình tuyệt đối không cần buông tha cho, luôn tự nói với mình một ngày cần đứng cao hơn so với bọn họ!

Hiện giờ rốt cục bằng thực lực mình có thể làm được bước đầu tiên, tất cả ngược lại trở nên chân thật như thế này chăng.

Tầm mắt cuối cùng dừng ở hàng thứ nhất trên người có thần thái lãnh ngạo kia.

Không biết có phải phối hợp với cô hay không, hôm nay anh một bộ quần áo đen nhánh, cổ áo vi sưởng, hai chân thon dài vén lên, không tiếng động ngồi ở chỗ kia, khí chất cường đại như trước đến loá mắt.

Cô hơi cúi người, để sát vào microphone nói câu cám ơn.

Cám ơn, không phải đối với người khác, mà chính là đối với anh - Hạ Tầm Giản.

Nếu không phải anh, cũng không có giờ phút quang vinh này.

Giờ này khắc này đứng ở trên sân khấu nhận vỗ tay cùng ca ngợi, cô mới hiểu được lý do lúc anh không cho cô công khai Hạ Như An tức là An Nhan Nhiên. Thân phận Hạ Như An này, không quan hệ gì với Hạ Tầm Giản, chỉ là một họa sĩ vô danh.

Hạ Như An đoạt giải, sẽ không ai dùng ánh mắt sắc nhìn chờ đợi, cho dù sau này tất cả mọi người biết thân phận này, cũng sẽ chỉ cảm thấy Hạ Tầm Giản không thiên vị đệ tử của chính mình.

Anh không tham dự bình thẩm, càng không lộ ra trước bất kỳ ai một câu, dưới đài đoàn giám khảo giờ phút này thấp giọng kinh ngạc nghị luận đó là chứng minh tốt nhất.

“Không thể tưởng được cô đúng là học trò của Hạ đại sư!”

“Hạ đại sư, chúc mừng, quả nhiên danh sư xuất cao đồ!”

“Tôi đã xem qua bức tranh cô ấy tham gia cuộc thi Bá Tường, bảy, tám tháng tiến bộ thần tốc như thế, quả nhiên không hổ danh ngài chọn làm học trò!”

...

Anh ghé mắt, chỉ hơi gật đầu, vẫn chưa nói chuyện, tầm mắt chậm rãi chuyển hướng tới cô gái trẻ còn trên sân khấu.

Cô tiếp nhận giấy khen cùng cúp thưởng thạch anh, hướng tới phía của anh, bái thật sâu.

Người chủ trì ở bên cạnh mời cô nói hai câu cảm nghĩ lấy được giải thưởng, người trao giải lại vui mừng cười, “ Trao giải cho cô, tốt xấu cũng nên liếc mắt nhìn tôi một cái chứ?”

Cái giọng này!?

Cô vội quay đầu, mắt cũng vừa nhìn thấy Tần tiểu soái mặt tiêu chuẩn người mẫu.

“Anh làm sao... “ cô từng đoán qua anh ta có thể là một trong những người dự thi, thậm chí có thể là đoạt huy chương bạc hoặc đồng, lại chỉ không đoán được ra thân phận này.

“Xin chào, tôi là Samy Khắc, lúc người chủ trì giới thiệu cô không nghe thấy?” Đối phương cười khản.

An Nhan Nhiên giật mình. Nhìn thấy gương mặt Đông Phương mà trẻ tuổi này, cô thế nào cũng không thể nghĩ là đại sư giới mỹ thuật Châu Âu, đặc phái toàn bộ hành trình tham gia thi đấu một chữ cũng là do anh ta liên hệ.

Trong ấn tượng Samy khắc, ít nhất cũng có thể là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi.

“Tác phẩm của cô cá nhân tôi cũng rất thích, hi vọng sau này có thể gặp lại cô với nhiều phong cách vẽ khác!”

Rõ ràng là cùng là một người, thay đổi quần áo đứng ở trên sân khấu như vậy, cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.

Trên sân khấu không phải chỗ của mình, cô thu liễm kinh ngạc, nhìn anh ta lễ phép cười cười, “Cám ơn, tôi sẽ cố gắng!”

Đối phương lần thứ hai quay vẻ tươi cười, cũng vươn tay về phía cô.

An Nhan Nhiên định đưa tay lên, lại ở ngay sau đó cảm giác được có cái gì khác, cô thân bất do kỷ tiến tới một bước, mặt đối phương đã dừng trên má cô, “Không chỉ có bức tranh của em, đối với bản nhân em tôi lại càng yêu thích.”

Hơi thở đàn ông xa lạ ngay bên tai, giống như thì thầm giống như thông báo, cứ như vậy đã xảy ra ở trước mắt bao người.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Trong mắt người phương Tây, nụ hôn kia dù sao cũng chỉ là là một loại ân cần thăm hỏi hoặc là chúc mừng, nhưng An Nhan Nhiên vẫn cảm giác thật sự tức giận. Người ta cố tình ở trên sân khấu, cô không thể phát tác, chỉ có thể an ủi mình bị chó liếm lấy một cái.

Sau khi trao giải kết thúc, là thời gian cho phóng viên chụp ảnh cùng phỏng vấn, quán quân Hạ Như An khoan thai đến chậm, hơn nữa có thêm một thân phận khác, tự nhiên bị nhiệt liệt vòng vây.

Đợi cho cô thật vất vả mới thoát thân, đã không thấy bóng dáng Hạ Tầm Giản.

Người nhân viên chịu trách nhiệm chính chạy tới, tặng thẻ phòng khách sạn vào trong tay cô, toàn bộ người tham gia thi vẽ thống nhất an bài vào ở khách sạn, cũng nói cho cô biết buổi tối ở khách sạn tổ chức yến hội tiệc tối có hội thảo trao đổi học thuật, thỉnh cô phải tất yếu tham dự.

Lúc sau, đối phương lại lễ phép hỏi Hạ Tầm Giản đi đâu rồi, bọn họ cũng đã đặt phòng cho anh, muốn mời anh tham gia yến hội buổi tối.

Biết được cô không rõ lắm, đối phương hiển nhiên có chút thất vọng, nhưng vẫn là đem thẻ phòng đưa cho cô, nhờ cô hỗ trợ chuyển lại.

An Nhan Nhiên tìm một vòng ở quán mỹ thuật tạo hình, ngay cả phòng khách quý ớ sảnh trước anh nghỉ ngơi cũng đi, nhưng cũng chưa tìm được người, tay gọi điện thoại cho anh nhưng không có ai nghe máy.

Theo cá tính của anh, sẽ không phải chứng kiến nhiều người không kiên nhẫn, một người chạy trước đi?

Nghĩ đến đây, cô vội hướng tới bãi đỗ xe, trên đường lại bị người khác gọi lại.

Quan Hữu dừng trước mặt cô, thần thái ôn nhu hướng cô đi tới, “Chúc mừng em. Không thể tưởng được mấy tháng không gặp, em lại trở nên lợi hại như vậy.”

Trừ bỏ nói tiếng cám ơn khô cằn, cô không biết nói cái gì.

Toàn bộ cảm xúc đều như phát tiết xong ở lần nói chuyện muộn trước rồi, lâu như vậy gặp lại,tại nơi muộn đối thoại khi rồi, cách lâu như vậy tái kiến, cô lại phát hiện mình không vì anh ta mà có bất kỳ cảm xúc phập phồng nào.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh lại nhịn không được cười khẽ, “Tiểu Nhiên, em lại như thay đổi gì đó... Phút em đứng trên sân khấu hôm nay thật sự rất đẹp.”

“Thật xin lỗi, tôi còn có chuyện khác, nếu anh… “

“Anh đã chia tay Cao Phỉ.” Anh cắt đứt lời cô, “Video kia là em gửi tới, đúng không? Mới đầu cô ấy không chịu thừa nhận, nhưng phòng làm việc của anh rất ít người biết, ngoại trừ cô ấy người khác cũng không cần phải làm như vậy... Anh cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, cô ấy lại sẽ tâm kế như vậy...”

Giờ phút này, cô thật sự không có tâm tình nghe, “Quan Hữu, tôi phải cắt đứt lời anh. Tôi nghĩ nói cho anh biết, cho dù anh với Cao Phỉ thế nào, tôi cũng đã không có hứng thú.”

Kỳ thật cô ta nói không sai, ngay từ đầu đi nơi đó làm việc, vài lần tiếp cận anh, đều là bởi vì tôi muốn trả thù các người! Bốn chữ công cho tâm kế anh cũng có thể dùng ở trên người của tôi... Bất kể như thế nào, tôi nghĩ chúng ta sau này không nên gặp mặt nhau riêng nữa. Tôi thật sự có việc, gặp lại sau.”

Nói xong, cô nhanh chóng xoay người, bước nhanh rời đi.

Anh đứng tại chỗ, im lặng nhìn thấy bóng lưng của cô không đuổi theo.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Nhận được điện thoại Hạ Tầm Giản cô đồng thời cô đã đuổi tới bãi đỗ xe, cô gõ gõ cửa xe X6, tay vẫn còn cầm điện thoại đang kêu vang, nhìn người trên ghế lái cười cười, “Rốt cuộc tìm được thầy, thầy ah!”

Anh cho cửa xe lùi xuống, nhíu mày nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt kia không biết như thế nào khiến cô có cảm giác không tốt.

An Nhan Nhiên lập tức hiểu được, vội giải thích, “Đây không phải ở bên ngoài nha, mọi người đều biết anh là thầy em, nào có học trò gọi thẳng tên thầy mình?”

Cô vội nhìn anh cười nhẹ, “Vừa rồi không thấy chúng ta sốt ruột, chung quanh chạy đi tìm thầy, làm sao thầy cũng không nghe điện thoại?”

Anh nhìn cô một hồi, vẫn đáp, “Di động ở trên xe.” Thấy cô còn đứng ở nơi đó, vội nhíu mi ý bảo cô lên xe.

“Đi đâu?” Cô vòng qua trên đầu xe.

“Trở về.”

“Trở về?” An Nhan Nhiên choáng váng, “Buổi tối còn có tiệc tối trao đổi học thuật, người chịu trách nhiệm chính đã đưa thẻ phòng cho anh và em, đây là của anh… “

Anh rút thẻ phòng phòng, tùy tay ném ra ngoài cửa sổ.

“Làm sao anh lại ném mất? Nhìn thẻ phòng là 8888, vừa nhìn chính là đặc biệt đặt phòng Tổng thống cho anh!” Lãng phí thật là đáng xấu hổ...

“Không có hứng thú.” Anh lạnh lùng quay về một câu.

“Anh không có, nhưng em có...” Cô ôm lấy cánh tay anh, ghé mặt lên trên làm nũng, “Không nên làm như vậy, nói như thế nào em cũng chỉ là người mới, sao có thể cứ như vậy trở về, người khác sẽ có ý kiến ~~~~ “

“Như thế nào, em rất muốn tham gia loại yến hội này?” Anh nói xong, ánh mắt lại dừng ở bên phải gương mặt cô.

“Lúc này mới vừa nhận giải đã cất bước đi, cũng không thể học anh vô tình như vậy, sẽ đắc tội với mọi người.”

“Làm người của Hạ Tầm Giản tôi, không cần xã giao với người khác.”

An Nhan Nhiên thực bất lực, cùng với một người cho tới bây giờ đều nhìn xuống chúng sinh - đại sư tán gẫu kết giao quan hệ xã hội, không phải toi công sao?

“Nhưng em đã đáp ứng người chịu trách nhiệm chính buổi tối nhận phỏng vấn của phóng viên...”

Anh khởi động xe, lại mở khóa cửa, “Như vậy tôi trở về, em xuống xe.”

“...” Cô nào dám xuống xe, “Em sao lại cảm thấy có người hình như đang tức giận?”

Anh không đổi tầm mắt, “Không xuống xe thì câm miệng, em thực phiền.”

Xe một đường chạy như bay, tốc độ trở về nhanh hơn lúc đi, Hạ Tầm Giản luôn im miệng không nói một câu, làm cô ở bên cạnh trăm mối vẫn không có cách giải thích.

Rốt cục, phía trước xe sắp đến thành S, cô nghĩ tới một khả năng, “Anh có phải mất hứng vì nụ hôn kia?”

Cô dừng một chút, “... Ghen?” Không thể nào, rất không thể...

Vấn đề vừa nói ra, bên trong xe nháy mắt trở nên vô cùng im lặng, âm thanh hô hấp của cô đều phá lệ tai cũng nghe thấy. Cô cố mím môi, nín cười, “Sẽ không thật sự ghen chứ?”

Anh quay đầu lại trừng cô liếc mắt một cái, “Hắn ta còn không có tư cách để cho tôi có loại cảm xúc này!”

“À.”

“Tôi chỉ là đơn thuần không thích người khác chạm vào đồ đạc của mình.”

“Em là đồ vật này nọ sao?” Cô chỉa chỉa chính mình.

“Được rồi, em không phải thứ gì.”

“... ~~(_)~~” Cô thật sự là không phản bác được.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Mất tích nhiều ngày buổi trưa thứ hai Tiểu Như rốt cục đến sân bay thành phố S, cô gọi điện thoại cho An Nhan Nhiên vẫn còn đang trên giường dưỡng thương.

Không biết có phải là vì câu “Ghen” kia hay không, tối hôm qua người nào đó phát huy vượt xa người thường, phía trước phía sau trái lại lặp lại làm cho cô ngay cả khí lực kêu to cũng không có.

“Hiện tại ra không được, buổi chiều gặp ở chỗ cũ đi.” Cô chịu đựng nghe điện thoại, sau lại chạy trở về trên giường dưỡng thương.

Cô nói chỗ cũ là một quán cà phê tư nhân yên tĩnh, bởi vì vị trí hẻo lánh, chỗ không lớn, cho nên bình thường khách cũng không có nhiều người, giá cả cũng không mắc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ta chắc chắn lại vừa khi Cập Nhật ~~~ gào khóc ~~ chuyện kể rằng nữ chủ đoạt giải lúc sau, sẽ từ trong mà ngoại trở nên càng cường đại hơn