Trước khi bị bắt lên sô pha, cô đang gọi điện thoại.
Mấy ngày nay sau triển lãm tranh, cô luôn luôn ở tại biệt thự không trở về thành.
Thân phận này làm nổi bật nhân vật sau nó, nhưng trái lại cô rất muốn trở về nhìn biểu tình phấn khích của mọi người – Sát thần giới mỹ thuật Hạ Tầm Giản đến triển lãm cá nhân của một họa sĩ nhỏ, theo phương diện này mà
nói, dường như vị họa sĩ kia được lợi, ngay cả đại sư cũng đến cổ vũ, có thể thấy được tiềm lực phi thường.
Sự tình bùng nổ ở thành phố S là ngày thứ hai sau khi đưa tin, ở triển lãm đã biết, Hạ Tầm Giản quả
thật đã trả lời phóng viên, dù chỉ vài câu, lại tiết lộ một chút ý tứ:
Hiện nay họa sĩ mở triển lãm tranh như là đi chơi, người nào mở cũng được,
tuy nhiên tác phẩm thật sự có giá trị thì không có nhiều.
Anh
đồng thời nhắc nhở đồng nghiệp trong giới mỹ thuật, không cần vì quan hệ cá nhân mà kêu gọi những người hữu danh vô thực giúp đỡ. Cần biết thứ
nghệ thuật này, đừng nhìn vẻ hào nhoáng bề ngoài, nói dối quấn chúng,
mới thật sự là có lỗi.
Vậy là, Lưu Huy liên quan đến triển lãm này đều bị mắng cho.
Lưu Huy thật ra không tức giận, anh biết tính tình Hạ Tầm Giản, cũng hiểu
được mình lần này đúng là giúp đỡ, sau khi nghe trong lòng còn có chút
không yên.
Các phóng viên không nói được lời nào, cũng ngại mặt
mũi Lưu Huy, chuyện giúp đỡ vội vàng một câu liền cho qua, hoàn toàn
các tin đều ra sức phê bình triển lãm tranh cá nhân của Cao Phỉ.
Cái gì không có tính chất nghệ thuật, sinh viên học viện tài cao hữu danh
vô thực, tràn ngập mùi tiền thương mại... Tất cả đem trận triển lãm này
nói thành không đáng một đồng.
Nghe nói các triển lãm trước sau
khi kết thúc trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, triển lãm cá nhân lần này có thể nói hoàn toàn thất bại.
Xem hết tin này đến tin khác, An Nhan Nhiên chỉ hận mình có phép phân thân, không thể chính mắt đi
xem trộm một chút hiện giờ trông Cao Phỉ ra sao.
Đêm đó sau khi
bị dạy dỗ, cô làm bộ quyết tâm, luôn luôn hết sức chuyên chú ở lại biệt
thự, thu liễm tư tưởng cùng hành vi, mỗi ngày ngoại trừ làm việc nhà,
thời gian còn lại tập trung sáng tác.
Cô chuyên tâm đến mức bản thân mình cũng bị cảm động, nhưng mà quan sát sắc mặt, tâm tình đại sư vẫn không phải tốt lắm.
Điện thoại là do Quan Hữu sai người đưa tới, ngày đầu tiên trốn việc, anh liền gọi điện không ngừng.
Vấn đề này, kế hoạch của cô là xử lý lạnh, cho nên điện thoại cô không
tiếp, sau đó nhắn tin “Chúng ta không có gì để nói”, rồi trực tiếp đem
dãy số đối phương kéo vào sổ đen.
Đối phương nhịn mấy ngày, rốt
cuộc không nhịn được, đổi số điện thoại gọi tới, cô một mực không nhận.
Thẳng đến buổi tối ngày hôm đó, cô thu dọn ở phòng bếp xong, điện thoại
hiện lên số của phòng làm việc Cao Phỉ.
Cô đương nhiên biết điện
thoại này không phải là Cao Phỉ gọi, xem ra người nào đó thật sự đã bị
bức đến cực hạn, cô cười cười, đón nghe, “Thật xin lỗi Cao Phỉ, chỗ này
của tôi có chút việc, cho nên không kịp xin phép cô.”
“Tiểu Nhiên, rốt cục em đã nhận điện thoại!” Đối phương dường như nhẹ nhàng thở ra, “Là anh.”
“Ừ.”
“Em đang ở đâu, anh muốn gặp em!” thái độ Quan Hữu mạnh mẽ cứng rắn, trong
trí nhớ anh cũng chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với cô.
“Tôi ở nhà, tôi đã nói rồi, chúng ta không có gì để nói chuyện cả.”
“Em vốn không ở nhà!” Anh không chút do dự vạch trần cô.
“Được rồi, vậy tôi đi vắng rồi.” ngữ điệu cô lạnh nhạt.
“Tiểu Nhiên...” Thanh âm của anh vốn nặng lại mềm xuống, “Em... mấy ngày nay có phải em đều ở cùng anh ta?”
“Đúng thế thì sao, có quan hệ gì với anh? Quan tâm tới người không còn quan
hệ gì với anh, không bằng nghĩ cho người hiện tại đang ở bên cạnh anh!
Tin tức tôi cũng xem rồi, cô ta mấy ngày nay chắc là tâm trạng không
được tốt lắm, vốn là bạn trai, người anh nên quan tâm bây giờ không phải là tôi.” Trong lời nói, như có như không chút ghen tuông.
“Em nói sự kiện kia anh sẽ biết rõ ràng.”
“Tùy anh, dù sao đều đã qua.”
“Tiểu Nhiên...” anh dừng một chút, “Anh sẽ không để cho em làm người thứ ba, vĩnh viễn cũng sẽ không.”
Cô hừ cười một tiếng, cắt đứt điện thoại.
Tắt máy ném đi một bên, đáy lòng lại xẹt qua một chút phiền chán.
Cảm giác thực vi diệu lại hư vô, không biết là đối với người khác, hay là đối với chính mình, hay là đối với cả sự kiện này.
Tính ra cô cũng không phải quá kiên cường, nếu không có lời nói của Hạ Tầm
Giản kia, sau khi anh lộ diện, triển lãm cá nhân của Cao Phỉ tuyệt đối
không phải hiện trạng như thế này.
Cửa số trong phòng bếp bằng
thủy tinh trong vắt, giờ là đêm đầu đông thâm trầm, không khí trong khu
rất tốt, ban đêm thậm chí có thể nhìn thấy không ít đốm ánh sáng nhỏ.
Cô nhớ tới nhiệm vụ của mình, rót cốc sữa, mang đến bàn trà trong phòng
khách. Kết quả mới vừa đặt cái cốc xuống, người kia liền vươn lại lấy.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Thời khắc đối phương dùng môi áp chế đó, cô đột nhiên nhớ tới học thuật mà
Tiểu Như kia đã dạy “Hóa thân cừu dụ hoặc ác lang vồ đến”
Hàng
năm biệt thự đều duy trì nhiệt độ nhất định, cô mùa hè mặc không ít, mùa đông mặc cũng không nhiều. Cô có thói quen đi chân trần, trên người chỉ mặc áo mỏng kèm áo khoác mũ lông.
Cho nên tình huống này đột
nhiên xuất hiện không khỏi làm cô hoài nghi vừa nãy có phải…khi mình đặt cốc sữa xuống tư thế tạo thành cảnh xuân dẫn đến hậu quả như thế này.
“Em không phải cố...” miễn cưỡng nói ra vài, đầu lưỡi đối phương đã nhân
thể thăm dò vào, thuần thục bò lên lưỡi của cô. Hôn môi như cũ không hề
ôn nhu, bá đạo, không chấp nhận chút cự tuyệt.
Cô á hai tiếng, muốn tụt từ trên đùi anh xuống chạy trốn, kết quả bị anh ôm cả lưng áo đặt trên ghế sa lon.
Hơi thở hỗn độn, gấp gáp... Nụ hôn thật dài chấm dứt bằng một động tác cắn
vào môi, cô đau kêu nhỏ, che miệng lại rất không hiểu ra sao cả nhìn lên gương mặt lạnh cứng giống như tức giận ở trước mắt.
“Vừa rồi em
không phải cố ý...” Cô rốt cục có cơ hội nói rõ ràng. Gần đây liên tục
ngày nào cũng bị anh chủ động tấn công, cô thật sự có chút tiêu hoá
không nổi!
Còn có, làm sao mà mỗi lần hôn môi anh đều có một diễn cảm? Rõ ràng là khuôn mặt tuấn mỹ đến nguy hiểm, lại cứ bị cô liên
tưởng đến một vẻ mặt giống nhau.
Ngay cả cô tự cho mình rằng “Anh kỳ thật cũng có chút để ý hoặc là nhìn trúng cô” cũng không được.
“Cố ý cái gì?” Anh nhăn mi lại.
“Không có.” Tư thế của hai người tư thế đã đủ nguy hiểm, hơn nữa trước mắt cô không có tính toán tự hiến thân, tự nhiên sẽ không hướng tới vấn đề
kia, “Thầy ơi, chiều nay em luyện tập phác họa giờ thầy có thời gian xem qua chút không?”
“Nhìn tới nhìn lui vẫn là kiểu kia.” Anh chống
sô pha chậm rãi đứng dậy, bộ dáng tự nhiên thật là tốt giống như người
vừa rồi hôn cô không phải là anh.
“Nào có, người ta đã nghe lời
thầy nói vô cùng cố gắng luyện tập đấy!” Cô hơi hơi chu môi làm nũng,
đôi mắt sáng đen lộ ra mềm mại đáng yêu.
Anh bình tĩnh nhìn cô một lát, lạnh lùng dời ánh mắt, “Đừng làm nũng, diện mạo của em không thích hợp.”
“... >_< “
“Còn có, về sau đừng đem việc em là học trò của tôi nói ra nữa.”
Cô ai ya nói vâng, vẫn không nhịn được hỏi, “Vì cái gì?”
“Tôi không muốn dọa người khác.” Anh thản nhiên chịu đựng hạ giọng nói.
Cô ngẩn người mới hiểu được anh muốn ám chỉ - An Nhan Nhiên hiện tại đã là học trò của Hạ Tầm Giản, học trò đi thi cuộc thi vẽ tranh nho nhỏ mà
chỉ đạt giải thưởng sáng tạo, mặt đã bị vứt đi Nam Cực, không phải ý tứ
tuyên dương gì, tỉnh lại đi…
Thấy cô còn thất thần, anh giống như lại bất mãn lên, “Ngồi ở đây làm gì?”
“...” Thầy à, rõ ràng là thầy lôi người ta tới mà, thật không tốt ~~(>_<)~~
“Đi phòng vẽ tranh làm việc em nên làm đi.”
“Biết rồi ~” cô nhu thuận đáp ứng, mới vừa đứng lên, lại nghĩ tới cái gì,
dùng ánh mắt vừa lấy lòng vừa lại thật thà cúi đầu ngóng nhìn hắn, “Thầy ơi, em nhất định sẽ học vẽ thật tốt, tuyệt đối không làm cho thầy thất
vọng!”
Anh ngẩng đầu, cặp kia với đồng tử đen nhánh của anh ngưng lại, so với ánh sao ban đêm càng thêm sáng ngọc, so với biển khơi cuồn
cuộn còn sâu hơn.
Kỳ thật An Nhan Nhiên cũng không hiểu được,
loại ôn nhu này, có đôi khi coi như biết rõ là giả, cũng sẽ bị vẻ ngoài
kia ảnh hưởng. Coi như biết rõ là ảo giác, cũng như cũ làm người ta sa
vào.
Anh không mở miệng, khẽ gật đầu, xem như đáp ứng lời cô.