Người Chưa Yêu

Chương 1




Nhóc con, bán cho anh gói BVS!

- Vâng, anh chờ chút.

Tôi tiếp tục cắm mặt vào cuốn sách Toán, tay thò xuống với lấy mấy bịch xanh hồng đủ màu dưới hộc tủ. Bỏ một đống lên bàn, tôi vẫn chăm chăm cuốn sách mà hỏi:

- Anh lấy loại nào ạ?

- Ơ, lớp 11, đùa à?

Giọng người đối diện đột nhiên cao lên bất ngờ, tiếp sau đó, cuốn sách trước mặt tôi bị giật phăng đi. Tôi bực bội trừng mắt nhìn, chỉ thấy cái tấm áo trắng tinh nhìn lại tôi. Tôi chửi thầm, chân dài tới nách hèn gì não chẳng được bình thường. Tôi chưa ngước lên nhìn kẻ nào đó đã nhìn xuống, à không, là kéo ghế ngồi đối diện tôi.

Chân dài lật lật cuốn sách Toán, sau đó bỏ xuống nhìn tôi nhíu mày.

- Nhóc, em đem sách của anh chị ra nghịch hử?

Tôi liếc mắt, nhìn nụ cười đểu giả của Chân dài mà phát ớn. Mấy thành phần điên có đào tạo này không phải là tôi chưa từng gặp qua, việc tốt nhất là lơ đi như không nghe, không thấy, không biết.

Tôi đẩy cái đống hương thơm sặc sỡ đầy màu sắc ấy về phía Chân dài, chậm rãi phun từng chữ:

- Xin hỏi anh muốn mua loại nào?

Chân dài sáng mắt nhìn tôi, nhìn chăm chăm đống trên bàn một hồi lại bảo:

- Em hay dùng loại nào thì lấy giúp anh loại đó vậy? - Ngừng một chút rồi nghi hoặc, - Cơ mà em có hay chưa vậy?

Nói xong lại còn sờ cằm nhẵn nhụi dám cái nhìn vào người tôi. Việc cần làm của tôi lúc này là gì, đem cái đống mùi thơm dành riêng cho phụ nữ ấy đập thẳng vào mặt hắn, sau đó dùng toàn bộ sức lực của 17 năm ăn cơm mà đá đít hắn ra khỏi chốn này. Và tiếp tục sau đó, mẹ tôi sẽ dùng một cước đá bay tôi khỏi cái nhà này. Mẹ luôn dặn tôi, và tôi luôn tự giác bảo mình, "khách hàng là Thượng Đế", là Thượng Đế, Thượng Đế, Thương Điên.

- Tháng này em chưa có, khi nào đến sẽ tặng anh một chiếc đẫm máu để làm kỉ niệm. Còn nữa, bình thường em dùng loại hằng ngày, tối dùng ban đêm, tình trạng đỡ hơn thì dùng mỏng cánh ve. Anh đến giai đoạn nào rồi?

Không biết lấy đâu ra can đảm mà tôi hất mặt chất vấn lại Chân dài, cũng phải công nhận đôi khi mặt mình dày cả thước, về BVS giờ chỉ còn bước cuối là bày hắn cách dùng thôi.

Chân dài lại nhếch mép với tôi, rút từ trong ví ra một tờ polyme mới cứng, tỏ vẻ ngầu đặt nhẹ nó xuống bàn rồi hất mặt:

- Anh lấy tất.

Tôi cố tình chọn lấy những loại mắc nhất, mỗi loại lấy 2 cái rồi (lại) cố tình bỏ vào một túi nilong trong suốt.

Trong khi tôi đang gom đống đó lại, Chân dài lại tiếp tục chọc ngoáy tôi.

- Nhìn hai lưng thế mà đã đến tuổi rồi nhỉ?

- Aiz, trẻ con bây giờ phát triển sớm quá!