Người Chồng Yêu

Chương 248: Phiên ngoại 5




Một đám người và yêu vây quanh chiếc giường mây tre trẻ con tinh xảo có đứa bé ở trong, thậm chí có một số ít yêu không kìm được lật tã lót bọc đứa bé ra, nhìn con sâu nhỏ giữa hai chân nó một lát, sau đó quay đầu nói với người yêu bên cạnh, “Thật sự là giống đực, có tiểu JJ”

Lâm Cửu không chịu nổi nữa, đập bộp một cái, giận dữ nói, ‘Không được mạo phạm nó!’

Bộ dạng tiểu yêu đó nhìn như mười tuổi, mới tiến hóa vào năm mới, hiện giờ đang học tiểu học trong xã hội loài người, tính tình cũng cực kỳ hoạt bát, còn bị dạy dỗ thế này.

Bị Lâm Cửu đánh, cứ lấy lòng cậu ta, làm nũng bảo, “Anh Cửu cửu, bộ dạng con trai Hề Triển Vương xinh quá”

“Đó là đương nhiên, đây chính là hậu đại của Hề lão đại nhà ta” Lâm Cửu nói dứt khoát, cứ như đứa bé là của cậu ta vậy.

Nói một lát, lại ghé trước giường trẻ con, chảy nước miếng với đứa trẻ còn ngủ say sưa, thơm ngào ngạt kia.

Yêu trời sinh trời dưỡng, không cha không mẹ, đây nhất định là do lực sinh mệnh ương ngạnh của loài yêu, chỉ cần biến hóa, đều có thể chạy có thể nhảy. Hơn nữa đại đa số sau khi yêu hóa hình đều lựa chọn bộ dáng trưởng thành, rất ít khi nhìn thấy loại bộ dạng trẻ nhỏ thế này, cũng chỉ có bán yêu, mới có thể giống trẻ con nhân loại, từ một đứa bé chậm rãi trưởng thành.

Chả mấy khi được nhìn thấy một đứa trẻ như thế, những con yêu đều khá ngạc nhiên, chỉ hận cứ đóng đinh ở đây mãi không đi.

Sau khi biết đứa trẻ của Hề triển Vương ra đời, Hồ Nguyệt Cốc náo nhiệt hẳn lên, toàn bộ yêu phía nam đều đến cả, trong bất chợt, căn nhà gỗ nhiều yêu tới lui, cứ từng con từng con tới, chưa bao giờ gián đoạn tý nào.

Lân Mặc vì phòng xảy ra chuyện bất ngờ, cũng không cần ẩn thận dưới hồ nữa, mà ban đêm đều xuất hiện trên mặt hồ, nhìn chằm chằm yêu trong Hồ Nguyệt Cốc, nếu có kẻ có lòng ma quỷ, lão Mặc nó sẵn sàng rút đuôi ra khỏi hồ Nguyệt Cốc, quật nó chết tươi.

Uy danh hiển hách của Hồ Nguyệt Cốc này, có một nửa là khí phách của Lân Mặc mà có.

Bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ, có một đám động vật nhỏ chồng lên nhau, đi tới cửa sổ, ghé mắt nhìn vào.

(Giống y chang Hề Triển Vương trước đây) A Phì vừa cắn cà rốt vừa nói.

(Giống cái gì Hề Triển Vương trước đây chứ? Ngươi trước đây thấy bộ dạng Hề TRiển Vương rồi hả?) Con nhím lông vàng nói châm chọc.

Một con Vân Báo nhỏ cũng nói theo, (Tôi nghe chú tôi nói, lúc Hề Triển Vương hóa hình đã có bộ dạng cao lớn, sao giống trước đây được chứ? Sau này, đợi lúc ta hóa hình rồi, ta cũng chọn bộ dáng cao lớn, không cần giống bọn Lâm Cửu vậy, biến thành bộ dáng học sinh tiểu học, lại phải bắt đầu học từ nhỏ)

(Cho dù ngươi có bộ dạng lớn, thì vẫn phải đi học tiểu học thôi, có ích gì đâu?) Thỏ mập miệng vẫn không tha.

Vân Báo nhỏ tức giận, quơ móng vuốt qua.

Thỏ mập tức khí, cũng nhanh hơn Vân Báo ăn thịt, bất giác giống sao băng, bay vọt từ cửa sổ ra, rơi thẳng xuống trong hồ xa xa, suýt nữa thì bị sặc nước chết, được Lân Mặc nhóc đầu từ trong hồ đẩy lên đưa vào tận bờ.

Tiểu Vân Báo phát hiện ra mình gặp rắc rối, bất giác kêu meo một tiếng, chạy vội vào phòng, lẻn đến sát cạnh giường em bé, cứ giống như con mèo nhỏ vậy, đi vờn chung quanh, lại nhìn về Lâm Cửu đáng thương kêu meo meo.

“Mày là Vân Báo, đừng có học tiếng mèo kêu” Lâm Cửu xách cổ nó lên, ước lượng chút, sau đó nghĩ đến cái gì, bảo, “Ăn nhiều thịt chút, mới cao lớn được, sau này còn dẫn cục cưng đi chơi chứ”

Tiểu Vân Báo biết cậu ta nói cục cưng là đứa trẻ nằm trên giường, vui vẻ meo meo mãi.

Lúc này đứa trẻ trên giường đột nhiên nhăn mày lại, cái miệng nhỏ chép chép, rồi bắt đầu khóc oa oa lên, khiến cả đám yêu mặt mày nhìn nhau, không hiểu là vì sao.

“Hẳn là đái rồi, các ngươi tránh ra” Giang Vũ Thành vẹt đám đông đang chiếm quanh giường trẻ con ra, cầm tã giấy mềm trong tay, thuần thục thay tã cho cháu trai ngoại.

Lâm Cửu nhìn ngạc nhiên hỏi, “Giang tổng, sao ông lại làm thuần thục thế a?’ Loại thuần thục này, không phải hình thành trong chốc lát, mà hình như được Giang tổng tài luyện qua trước đó rồi ấy?

Không ngờ được ông ấy lại là Giang tổng!

Lâm Cửu cảm thấy không thể dùng ánh mắt xem thường vị được xưng là truyền kỳ thương nhân trong xã hội loài người này được.

“Lúc con gái ta sinh ra, là ta chăm sóc cho nó đó” Giang Vũ Thành vô cùng tự hào nói, tuyệt đối không thấy xấu hổ, mà ngược lại thấy tự hào.

ở đây những người đàn ông độc thân yêu sôi nổi dùng ánh mắt vi diệu nhìn Giang Vũ Thành, sau khi thay tã cho cháu trai ngoại, cũng lấy bình sữa đã ủ ấm lại cho cháu bú bình.

Cúi đấu nhìn cái miệng nhỏ của đứa bé bú sữa, làn da không còn đỏ hồng như lúc mới sinh ra nữa, mà đã trắng hơn, yêu văn màu tím nơi khóe mắt cũng càng rõ hơn, giống như màu tím xen xanh đỏ của thiên nhiên vậy, không những dị lạ mà ngược lại có vẻ vô cùng đáng yêu, bao quanh người bé nhỏ còn có mấy yêu văn màu tím nữa.

Được thôi, Giang Vũ Thành đã coi đây là đứa bé nhà mình, thế nào cũng tốt cả, nếu đứa bé nhà khác mà thế, chắc ông sẽ coi nó là cổ quái thôi.

Sau khi bón sữa xong, Giang Vũ Thành liền ôm cháu trai ngoại thản nhiên đi mất, đi xuyên qua cửa, mang cháu trai cho con gái.

Tuy yêu ở đây còn muốn nhìn đứa bé, nhưng cũng không dám ngăn cản ông.

Là cha của Giang Úc Linh, Giang Vũ Thành ở địa bàn yêu vẫn được đám yêu tôn trọng, nếu không ai tôn trọng, không cần Hề Triển Vương ra tay, người đẹp Giang sẽ cho hắn biết, hoa hồng vì sao lại có gai.

Người bộ tộc thông linh, cho dù không thể thông  thiên như tổ tiên, nhưng sửa chữa mấy con yêu thì vẫn làm được. Hơn nữa có Hề Triển Vương sủng vợ tận trời kia, họ cũng không dám đánh lại.

**

Úc Linh đang ngồi trên giường ăn canh cá, Hề Từ thì ngồi cạnh cô, đôi mắt màu tím đầy nhu tình nhìn cô, ánh mắt đó, khiến người ta liếc một cái thôi lại như bị chìm trong đó vậy.

Mấy ngày nay Úc Linh đã quen với bộ dạng của con yêu này, chỉ cần không nhìn có thể vẫn thấy ánh mắt của anh, vì thế cúi đầu uống canh thực sự.

Canh cá màu trắng, ngon vô cùng, không có tý mùi tanh nào, do nguyên liệu nấu ăn rất được, nên dù không thêm gia vị gì cũng vẫn ăn ngon hơn cả nhà hàng năm sao.

Uống hết một nửa bát thì thấy ba cô ôm đứa bé vào, Úc Linh nghĩ tới từ lúc sinh đứa bé ra, cô cũng chỉ vội liếc nhìn nó có mấy lần, hiện giờ tinh thần đều tốt hơn, vội vã kêu lên, “Ba ba, ôm nó lại đây cho con xem”

Giang Vũ Thành đã cho no bú no, cháu trai nhỏ lại bắt đầu ngủ thì thả nó tới bên giường con gái.

Úc Linh cúi đầu nhìn đứa bé nằm ngủ ngọt ngào say sưa trong chăn, ánh mắt liếc nhìn đại yêu bên cạnh, nói khẳng định, “Đứa bé không giống em”

Giang Vũ Thành nói buồn bực, “Không giống con, mà giống ba nó”

Ông vốn định nói thêm, nếu con gái sinh ra một bé gái thì thật tốt quá, ông nhất định sẽ sủng nó tận trời. Ai ngờ lại sinh ra một bé trai thì thôi đi, lại còn cực kỳ giống con rể yêu, khiến ông cuối cùng cảm thấy rất đau lòng.

NHưng đau lòng rồi, cũng vẫn là cháu trai mà con gái ông sinh ra, vẫn yêu thương chứ.

Hề TRiển Vương nghe xong, vẻ mặt thần thái bay cao, tuy không mở miệng nói kích gì cha vợ, nhưng chỉ lúc thấy thần sắc của ông thì biết ý ông là: Loài như anh, không giống anh thì giống ai?

Giang Vũ Thành bất giác muốn xúc động cào anh.

Sau khi nhìn con trai, Úc Linh lại uống tiếp canh cá, uống sạch một bát canh, chợt nghe thấy có tiếng người gõ cửa bên ngoài.

“Chị dâu ơi, có thể ôm cục cưng ra được không? Có rất nhiều yêu tới đây muốn xem cục cưng đó” Lâm Cửu ở nơi nào dó yếu ớt kêu lên, chỉ sợ Hề Triển Vương tức giận thổi bay họ đi.

Úc Linh quay đầu nhìn Hề Từ hỏi, ‘Sẽ có nhiều yêu tới đây à?”

“Ừ, hôm nay chắc có khoảng chừng nghìn người đi. Đợi một thời gian nữa chắc trong thành lục tục về, chắc càng nhiều thêm” Hề Từ nói xong, lại nhìn cô cười, “Không sao, đến lúc đó tăng tiền lì xì lên gâp đôi xem họ thế nào”

Úc Linh hơi buồn cười, sau khi để cho ba cô ôm đứa bé rời khỏi đây, lại cùng Hề Từ bàn bạc đặt tên cho đứa bé.

Do muốn đặt tên cho nó là gì, vì thế Giang Vũ Thành, đám người Lâm Đạt cũng chạy tới, mọi người vây quanh một chỗ, thảo luận xem đặt tên cho đứa bé là gì.

“Để đứa bé họ Úc đi” Giang Vũ Thành giải quyết dứt khóe, đôi mắt sáng quắc nhìn Hề Từ.

Trên mặt Hề Từ vẫn là bộ dạng tươi cười mềm mại đáng yêu kia, nhìn Giang Vũ Thành khiến ông không kìm được quay đầu đi, nhìn thẳng về góc tối âm u, thì thấy có quỷ đứng ở đó, không kìm được lại nhìn bà cười cười.

Giờ là ban ngày, dương khí bên ngoài nặng, Úc Mẫn Mẫn không thích dương khí, đành phải lánh ở trong góc tối âm u, cũng tươi cười với ông.

“Vậy thì họ Úc đi” Hề Từ cũng không để ý gì đến đứa bé họ gì, yêu là trời sinh trời dưỡng, vốn chẳng có họ, có yêu giả dẫn đường dắt tay cũng không đến lượt mình, vì thế anh cũng không phải thực sự là họ Hề, không có ý nghĩ nối dõi tông đường giống như con người trong đầu.

Sau khi đứa bé định ra họ rồi, vậy thì bắt đầu đặt tên.

Thảo luận rất lâu cuối cùng đặt ra tên đứa bé là: Úc Hề.

Lấy tên cha mẹ đặt cho con, nghe có vẻ cũng được, Úc Linh không có ý kiến gì.

“Chị dâu, lấy tên cúng cơm là Hề Bảo được không?’ Lâm Cửu xán lại gần, cười khì khì, vẫn tính trẻ con. Tuy hiện giờ đã được rèn luyện trong giới giải trí 1 năm, Lâm Cửu vẫn duy trì bản tính khó sửa, người vẫn bộ dạng ngọt ngào, ngoan ngoãn dễ bắt nạt như cũ.

“Không được gọi là Hề Bảo” Lâm Thập đi đến cùng anh Cửu chớp chớp mắt, nói nghiêm túc, “Tên ở nhà cũng phải gọi nghe hay một chút, Hề Bảo quá tùy tiện”

“Không, phải gọi là Hề Bảo” Lâm Cửu vẫn không thỏa hiệp với đệ đệ út nhất trước mặt, “Tiểu Thập Nhi, chẳng nhẽ cậu không nghe lời Cửu ca nói sao?”

“Nhưng Cửu ca đặt tên rất tùy tiện mà”

“Sao mà tùy tiện hả? Hề Bảo nghe rất hay mà, vừa nghe đã khiến người ta muốn sủng tiểu bảo bảo rồi. Ngoan, nếu không ngoan, anh sẽ không cho tiền tiêu vặt mua sách nữa” Hiện giờ cậu ta có tiền, cả đám cứ leng keng trước mặt, thấy hơi lo lắng.

Vì thế, đành khuất phục trước uy của tiền, Lâm Thập Nhi đành ngậm miệng lại.

Hề Triển Vương với tên gọi ở nhà cũng không có ý kiến, anh lén nói với Úc Linh, “Nghe em gọi nó là Hề Bảo, cứ như đang bảo anh là tốt rồi”

Nói xong thì thấy rạo rực tự hào trong lòng vô cùng.

Úc Linh, “…” Da mặt dày thế này thật không có liên quan sao?

Nghỉ ngơi vài ngày, thân thể Úc Linh cũng được chăm sóc rất ổn, nhưng vẫn phải ở cữ, chuyện gì cần chú ý vẫn phải chú ý, tránh sau này làm không tốt trong tháng, sẽ phải chịu tội.

Nhìn thấy thằng bé mỗi ngày đều ăn và ngủ đó, nhìn xem mãi vẫn không thấy đủ.

Hồ Nguyệt Cốc vẫn ồn ào náo nhiệt cả nửa tháng, cuối cùng yêu dần đến thăm ít đi, cũng trở lại học hành công tác, canh giữ rừng thì cũng về làm trách nhiệm canh giữ rừng.

Vào đầu tháng tư, Hề Từ bắt đầu mang đứa nhỏ ra phơi ánh trăng buổi tối.

Hồ Nguyệt cốc bốn mùa như mùa xuân, đặc biệt hiện giờ đã là tháng tư, nhiệt độ đêm ngày cũng không khác mấy, ngày nào cũng là nắng cả ngày, tối thì trăng sáng ngời, lẳng lặng ngập tràn toàn sơn cốc.

Giang Vũ Thành vì công ty có một số việc phải về mấy ngày, Úc Mẫn Mẫn thì về thôn Ô Mạc thăm bà ngoại, trong bất chợt trong sơn cốc ngoài một số tiểu động vật chưa hóa hình ra thì cũng chỉ có một nhà ba người.

Hề Từ ôm đứa bé ra ngoài phơi ánh trăng, trong lòng Úc Linh rất lo, đang nghĩ tới có cần đi nhìn một cái hay không thì nghe thấy tiếng động ở cửa sổ truyền tới, quay đầu nhìn lại, thì thấy có dây xanh biếc đang quàng qua cửa sổ, lúc cô lại đến xem, trong nhảy mắt nó nở đày hoa tím, dưới ánh trăng sáng, từng đóa từng đóa nở rộ, điểm trang cho chiếc cửa sổ.

Úc Linh cười cong mắt, khoác thêm một chiếc áo gió, cầm theo một tấm thảm rồi ra cửa.

Dưới ánh trăng, quả nhiên nhìn thấy toàn bộ vách núi ngập tràn dây Bàn long, như một đại dương xanh biếc mêng mông, cong xuống dưới có lá cây xanh ngọc, có hoa màu tím đẹp rực rỡ, dưới ánh trăng nhìn như ảo mộng.

Khiến người ta thấy đui mù là dưới dây bàn long có nam yêu diện mạo yêu dã, nhanh nhẹn, đôi mắt tím lạnh lùng dị thường, lại cực kỳ chăm chú, hướng về phía này, dường như dưới ánh trăng anh trở thành người đứng cao nhất trên thế giới vậy.

Úc Linh bước chân lên dây bàn lòng làm thành bậc thang đi tới, phía sau còn bị một dây leo đẩy đẩy, đổ thẳng vào trong lòng con yêu kia, anh ôm ấp lạnh băng, khiến cô lạnh run cả người, sau đó được anh dùng thảm bọc lại.

Úc Linh quay đầu vừa nhìn thì thấy đứa bé ở bên cạnh anh được anh dùng dây leo che chở, cành lá vây quanh tạo thành chiếc nôi nho nhỏ, đứa bé nằm ngủ ở đó mặt mày như vẽ, da trắng nõn nà, cái miệng nhỏ hồng, da thịt mũm mĩm, cái tay nhỏ nắm chặt giơ hết lên đầu, ngủ vô cùng ngọt ngào.

Dưới ánh trăng, yêu văn màu tím trên da thịt ấy tựa như bức tranh sinh động cuộn tròn, thỉnh thoảng có ánh sáng lóe lên.

Đợi nhìn kỹ lại tựa như chẳng nhìn thấy gì cả.

“Có nhiều ánh trăng chiếu xuống, yêu văn trên người nó sẽ sớm biến mất sao?’ Úc Linh nằm trong ngực anh, nhìn đứa bé ngủ bình yên bên cạnh hỏi anh.

“Ừ” Đại yêu hoàn toàn phóng thích yêu thể lạnh băng, trầm mặc ít nói.

“Trừ lần đó ra thì còn có lợi gì nữa?’

“Ánh trăng Hồ Nguyệt cốc, có thể cân bằng lực lượng trong cơ thể nó”

Ban đêm đại yêu khó mà nói được một câu dài như thế, đợi lúc Úc Linh hỏi lại, anh không chịu nói gì nữa, khiến cô giận đập anh, bảo anh nhanh chóng thu dây Bàn lòng lại, dễ nói chuyện hơn.

Ngay sau đó khắp núi đồi đầy dây leo bỗng biến mất, vẫn là đại yêu ôm đứa bé trong lòng, đưa tay ra nhìn cô cười đến hồn xiêu phách lạc, quả thực quyến rũ người ta chết mất.

Anh kéo cô ngồi lên chiếc ghế làm riêng cho cô ở gần hồ nhất, một tay ôm con trai, một tay ôm cô, trong lòng là hai người cực quan trọng, khiến lòng anh ngập đầy, dịu dàng hết mực.

“Trong cơ thể nó có lực lượng huyết mạch của bộ tộc thông linh, cũng có yêu lực của anh, cả hai cần cân bằng nhau” Hề Từ giải thích, “Chỉ cần cả hai cân bằng, sau này nó có thể kế thừa huyết mạch bộ tộc thông linh, cũng trở thành người bộ tộc thông linh”

Úc Linh ngây ra, hơi đăm chiêu nói, “Chẳng trách mà anh Tiếu Đát gọi điện cho em, hỏi riêng về chuyện của Hề Bảo, hóa ra là vậy…”

Hiện giờ Nhiếp Tiếu Đát đang vội vã chấn hưng lại bộ tộc thông linh, sau khi cô sinh con, cũng tới đây nhìn một cái nhưng rồi lại vội vàng đi ngay. Tuy trên người đứa bé này có một nửa là huyết thống yêu, nhưng lại có một nửa là huyết thống bộ tộc thông linh, vừa là yêu lại cũng vừa là người, đây được gọi là bán yêu.

Nghĩ đến đây, Úc Linh ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng cũng hiểu được vì sao lúc trước anh lại sảng khoái đồng ý cho đứa bé lấy họ Úc.

Bộ tộc thông linh có tổng cộng ba họ, Họ Úc và họ Tiếu Đát từ xưa đến nay đều là bạn tốt, nếu không ngoài ý muốn, đứa bé này sẽ duy trì huyết mạch họ Úc, truyền thừa huyết mạch và trách nhiệm của họ Úc.