Người Chồng Yêu

Chương 246: Phiên ngoại 3




Nếu đã quyết định về hồ nguyệt cốc đợi sinh, Úc Linh cần phải nói rõ tình hình với ba cô đã.

Sau khi Giang Vũ Thành nghe nói vậy, cả người cũng thấy không được ổn. Ông phát hiện ra, có một con rể yêu thật chẳng hay ho gì.

Con rể này rất khủng, lát lại khủng hoảng về hoàn cảnh khủng không tốt, lắm mù mịt, chất lượng không khí quả thật không ổn, oán sinh hoạt ở đây để thân thể nhân loại càng ngày càng không chịu nổi. Lát thì lại thấy khủng hoảng về thức ăn, có nhiều chất phụ gia, ăn nhiều sẽ biến thành độc tố; Lát thì lại khủng hoảng về số người quá đông, ở thành thị đâu đâu cũng là người, cả ngày nói liên tục ồn ào, nhìn mà phiền lòng…

Có cái vị chủ này không khủng hoảng gì nữa không?

Từ sau hôn lễ, Giang Vũ Thành biết con rể yêu của ông không phải là một con yêu đơn giản, là loại yêu có thân phận khác hẳn như đại yêu vậy, tương đương với loại hình cấp bậc rất cao, dù sao có thể có nhiều thuộc hạ trung thành như thế, cấp bậc này tương đương với một ít người có quyền có tiền trong xã hội vậy, hơn nữa còn có cấp bậc cực cao.

Chẳng trách mà cứ khủng hoảng như thế, quả thật giống như một đại gia vậy.

Tuy trong lòng oán thầm, nhưng kiểu gì thì cũng là con gái rượu của mình, hơn nữa Hề Từ khủng hoảng gì đó cũng là muốn xã hội loài người phải để ý cố gắng thay đổi, cũng có cái gì đâu.

Nhưng hiện giờ con rể nó lại dẫn con gái mang thai về cái góc núi nhà nó, Giang Vũ Thành hơi khó chịu.

Sau khi hôn lễ kết thúc, bà ngoại lại về thôn Ô Mạc, bảo đợi sau khi Úc Linh sinh con thì lại tới.

Tuy bà ngoại còn muốn ở lại chăm sóc cho cháu gái mang thai, nhưng bà lão nhìn nhìn, lại phát hiện ra người ở cạnh cháu gái chăm cho cháu quá đông, chỉ cần mình Hề Từ là có thể giải quyết tất cả, còn chuyên nghiệp hơn cả người dinh dưỡng, còn tri kỷ hơn cả người tri kỷ, bà ngoại thấy không còn gì phải lo nữa, hơn nữa thực sự cũng không thích ứng lắm với cuộc sống thành phố, chỉ ở có vài ngày là được, nếu mà nói bà ngoại cũng không ở lâu được, tinh thần không ổn lắm.

Vì thế Giang Vũ Thành và Hề Từ hai người một cháu rể một con rể liền tính đưa bà ngoại về.

Sau khi tiễn bà ngoại đi, Úc Linh bắt đầu chuẩn bị lo chuyện về Hồ Nguyệt Cốc.

“Thực sự phải về sao?” Giang Vũ Thành hỏi không vui.

Úc Linh vâng một câu, vuốt ve chiếc bụng đã lộ ra, bảo, “Hoàn cảnh ở hồ Nguyệt Cốc tốt lắm, có lợi cho đứa bé”

Nếu có lợi cho đứa bé, Giang Vũ Thành không phản đối nổi, chỉ là vẫn không mấy vui lại bảo, “Cái góc núi đó, không điện không đóm, không có đường giao thông thuận tiện, mua gì đó trên mạng còn phải mang tới tận nơi, đi kiểm tra phụ sản thì lại phải tới thị trấn quá xa….”

“Ai bảo vậy ạ?” Úc Linh liếc mắt nhìn ba cô, hạ gục ông, phản bác luôn, “Hồ Nguyệt Cốc đã có điện rồi, còn có cả dây diện nữa, lên mạng xem ti vi không thành vấn đề. Giao thông không tiện nhưng đã có lực lượng chuyên chở, sẽ có chuyên gia đưa tới tận cửa, Hề Từ có mấy công ty của đứa em, chuyên phục vụ đối tượng không phải là người, chỉ cần ở đâu có yêu thì đều có thể đưa tới tận nơi, hiệu suất làm việc chẳng kém gì con người cả. Còn phần kiểm tra thai sản, chuyện này cũng không cần lo, Hề Từ đã bố trí mấy bác sỹ y tá chuyên môn, sẽ ở gần ngay Hồ Nguyệt Cốc, gọi là đến ạ…”

Giang Vũ Thành, “….”

Giang Vũ Thành phát hiện ra ông chẳng thể mở miệng nổi, bất giác u ám ngồi sụp xuống góc tường, làm bạn với Nhị Hắc.

Nhị Hắc kêu gâu một cái, đẩy móng vuốt có cục xương nhựa ra qua cho ông, ra vẻ an ủi.

Giang Vũ Thành cũng không được an ủi, nó lại không cắn xương nữa, mà lại là xương nhựa.

Úc Mẫn Mẫn cũng nhìn qua cười cười, đi tới vỗ vỗ vai ông, cũng an ủi ông như Nhị Hắc.

Tuy Giang Vũ Thành có thể hiểu, nhưng cuối cùng vẫn luyến tiếc con gái rời đi, mãi cho đến ngày họ xuất phát đó, cả người vẫn sa sút tinh thần.

Sau khi đưa họ ra sân bay, cuối cùng Giang Vũ Thành không nhịn được bảo, “Úc Linh đợi ba an bài xong chuyện công ty, ba ba sẽ tới ở cùng với mọi người”

Cái gọi là “mọi người” này, cũng không phải chỉ con gái con rể mà chỉ là con gái và vợ trước thôi.

Con gái mang thai, hơn nữa mang thai vẫn là một đứa bé bán yêu, Úc Mẫn Mẫn dĩ nhiên không thể yên tâm, vì thế phải đi theo. Con gái không có, vợ trước cũng đi theo mất rồi, một mình Giang Vũ Thành ở lại trong thành, chỉ cảm thấy cô đơn tịch mịch lạnh lẽo, dĩ nhiên không chịu đựng nổi, tốt xấu gì cũng nên có một người ở lại cùng ông chứ.

Nhưng với loại yêu cầu này, ông cũng không dám nói, chỉ sợ Úc Mẫn Mẫn lại vứt bỏ ông lần nữa.

Chỉ cần liên quan đến chuyện đứa bé, Mẫn Mẫn cho đến giờ vẫn chọn đứa bé, chuyện năm đó đã xảy ra một lần, hiện giờ vẫn y như thế. Giang Vũ Thành rất yêu con gái, dĩ nhiên cũng không oán lựa chọn của vợ, chỉ oán trách bản thân mình lúc ấy còn quá trẻ, không có năng lực bảo vệ họ, vì thế mới khiến vợ vứt bỏ mình, ly hôn với ông.

“Đi đi a, đến lúc đó ba sẽ tới thị trấn, con bảo Hề Từ cho người tới đón ba” Úc Linh nói vô cùng sảng khoái, cuối cùng không muốn gặp người ba như kẻ bị vứt bỏ đáng thương nữa.

Năm đó mẹ mình đã vứt bỏ ông một lần rồi, tuy ông chưa bao giờ nói, nhưng chuyện này là bóng ma lớn trong lòng ông, cả đời không thể nào quên được.

Giang Vũ Thành thấy con gái tri kỷ như thế, hốc mắt đỏ lên, lặng lẽ cảm nhận, năm đó Mẫn Mẫn vì con gái mà vứt bỏ ông…. Thực ra cũng đúng, con gái vừa đáng yêu vừa tri kỷ như thế, trước đây mỗi lần mình nhớ đến Mẫn Mẫn lại khóc, con bé lại yên lặng an ủi ông, quả thật là một đứa con gái quá tốt.

Sau khi chào tạm biệt ba, Úc Linh và Hề Từ cùng nhau vội vã về thị trấn.

Lúc chạng vạng cuối cùng cũng trở lại Hồ Nguyệt Cốc.

Hồ Nguyệt Cốc yên tĩnh an nhàn vì họ về mà náo nhiệt hẳn lên, mặt hồ gợn từng cơn sóng, rồi một con mãng xà lớn trồi lên mặt nước, ngước cái đầu rất to nhìn về phía cửa cốc.

Nhanh chóng thấy hai người tiến vào, đi sau họ có Vân Báo rất lớn, trên lưng Vân Báo chở hành lý.

“Lân Mặc, chúng tôi về rồi” Úc Linh cất tiếng chào hỏi thánh thót với cái đầu thủy mãng lớn trên mặt hồ kia.

Thân thể Lân Mặc giật giật, cao hứng kêu tê tê mấy tiếng, đột nhiên khướu giác mẫn cảm cái gì, hỏi (Sao tự dưng có quỷ khí vậy? Các người mang theo bên mình một con quỷ à?)

“Là mẹ của Úc Linh” Hề Từ ôn hòa đáp.

Hiểu ra được chính là “người” mình, Lân Mặc không nói gì nữa.

Hồ Nguyệt Cốc là địa bàn yêu, từ xưa tới nay yêu quỷ không xâm phạm lẫn nhau, vì thế vùng này không có cô hồn dã quỷ linh tinh gì cả, đột nhiên xuất hiện một tia quỷ khí, chúng yêu dĩ nhiên nghi hoặc.

Đám động vật nhỏ trong bụi cỏ sau khi biết là mẫu thân Úc Linh, cũng biểu hiện không ít thiện chí, dù sao mỹ nữ Giang không lên tiếng thì thôi đi, bỗng nổi tiếng, không những là đời sau của bộ tộc thông linh, thêm nữa giá trị vũ lực còn lợi hại hơn chúng, chúng nó mới không dám đi gây gổ với cô, cô muốn dẫn quỷ tới cũng không có sao.

Sau khi vui sướng nói với chúng yêu ở trong Hồ Nguyệt Cốc xong, Úc Linh tiến vào nhà gỗ nghỉ ngơi.

Một lát sau, Lâm Đạt và Lâm Tam đưa tới nguyên liệu nấu ăn mới, còn có cả thực phẩm dinh dưỡng loài yêu họ tự có, đều có lợi với phụ nữ có thai, là do chính công ty họ sản xuất ra, tuyệt đối không giống chất phụ gia hóa học linh tinh gì đó của con người, là thuần tự nhiên và không ô nhiễm.

Từ sau khi Úc Linh mang thai, đã bị đứa bé trong bụng ảnh hưởng, khẩu vị thay đổi hẳn, chỉ chút không thích hợp thì sẽ nôn ra ngay. Nhưng nếu ăn được thứ tốt, trong bụng sẽ truyền tới hơi thở ấm áp dào dạt, khiến cho thể xác và tinh thần cô đều thấy thoải mái hẳn, hiểu ra đây là biểu hiện vui sướng của đứa bé với cô.

Điều này khiến Úc Linh biết, thức ăn yêu chọn thế nào, nếu là người thường thực đúng không thể nào chu cấp nổi cho phụ nữ có thai này được.

Nhưng sau đó Lâm Cửu lại nói với cô, không phải là mọi yêu đều chọn cả, chẳng qua vị Hề Triển Vương này là một vị yêu cực khủng bố trong các loài yêu, đứa bé có di truyền yêu lực của anh cũng khủng bố theo.

Sở dĩ khủng bố vậy cũng là bởi có liên quan đến yêu thể của anh, dây Bàn Long, trong truyền thuyết là do long khí được nuôi dưỡng mà sinh ra yêu thực, với hoàn cảnh khủng bố thì càng thể hiện loại yêu lực tuyệt đối, cũng bởi thế, mới khiến cho họ có thiên phú thần thông là tinh lọc uế khí.

Vạn vật thế gian là như thế, hiểu được bảy tám phần là vì nhân quả tuần hoàn thôi.

“Hôm kia Lại tam nương đã về, còn ở bên Đước Lâm bên đó, có việc gì thì cho Bạch Ưng đi gọi bà ấy, bà ấy sẽ nhanh chóng tới đây” Lâm Đạt bảo.

Lại tam nương là một chuyên gia phụ sản có uy quyền trong xã hội loài người, dĩ nhiên cũng là yêu, lần này vì vợ Hề Triển Vương mang thai, sau khi bà được tin, xin nghỉ dài ngày trở về, đợi đến lúc đứa bé ra đời mới rời đi. Lại tam nương không những là chuyên gia có quyền uy ở xã hội loài người mà cũng là ở trong loài yêu, chỉ cần có đứa bé bán yêu sinh ra thì đều tìm đến bà.

Lại tam nương cũng vì nể mặt mũi Hề Triển Vương mới có thể tới đây ở, nếu là người khác, bà vốn chẳng thèm để ý tới, cứ trực tiếp làm theo quy củ là được.

Hề Từ đối với an bài này rất vừa lòng, có Lại tam nương thì không sợ tình hình gì xảy ra nữa.

Nói tới ít chuyện lặt vặt xong, Lâm Đạt mới báo cáo chuyện bên ngoài, “Nghe nói bên Châu Âu và Bắc Mỹ cũng không hòa bình, giáo đình thúc giục tổ chức đi săn trừ mấy ngày, vây săn sinh vật hắc ám. Họ phái người tới tìm tổ Dị Văn Đông Phương, muốn liên kết với thiên sư cùng hành động, đánh cho đám sinh vật hắc ám này trở tay không kịp”

Lâm Tam vừa nhằn hạt dưa vừa nói thêm, “Năm trước Ô Thượng thừa lúc người ta không để ý, trộm ít thánh thủy giáo đình, còn vu oan cho quỷ hút máu địa phương, khiến giáo đình cực kỳ bất mãn với quỷ hút máu này. Hơn nửa năm nay, nghe nói quỷ hút máu liên kết với mấy con ma Canberra cùng tập kích mấy chỗ phân cục giáo đình, hiện giờ ở bên đó rất náo nhiệt”

Với tình hình bên kia đại lục, chúng yêu cứ ôm chặt tâm tính quần chúng, họ thế nào cũng được chỉ cần không liên quan đến giới thần quái Đông Phương là được.

Còn phần vị tổ trưởng Hà tổ Dị Văn kia muốn làm gì, chỉ cần bà ấy không giống mấy đạo sĩ đánh chủ ý lên họ, yêu vẫn nể mặt mũi tổ Dị Văn. Nhưng nếu bà ta muốn yêu bên này giúp đỡ, vậy cũng phải xuất ra tý máu, thiên hạ chẳng có ai ăn cơm mà không trả tiền, không có lợi, ai lại vất vả đi trợ giúp chứ.

Hề Từ ngẫm nghĩ, bảo Lâm Đạt, “Cậu để ý chút bên đó, đặc biệt là cái vị Du tiểu thư kia, hiện giờ cô ấy đang quay phim bên đó đó”

Du Lệ và Úc Linh có quan hệ tốt, nếu cô ấy gặp chuyện không may, Úc Linh sẽ thấy lo lắng.

“Không cần lo” Trên mặt Lâm Tam lộ ra biểu hiện cổ quái, “Bên người cô ấy có một bảo vệ vô cùng thú vị, có anh ta thì Du tiểu thư không sao đâu”

Hề Từ cũng không hỏi cái “Hộ vệ thú vị” đó là ai, hàn huyên cùng anh em họ Lâm chút, rồi đi vào bếp chuẩn bị bữa tối nay.

Bữa tối ngoài anh em họ Lâm mang thực phẩm nấu ăn mới bên ngoài ra, còn có tôm cá tươi trong hồ.

Lân Mặc nhìn Hề Từ lớn lên, thay đổi, thấy anh đánh bại chủ nhân Hồ Nguyệt Cốc một lần, định cư ở Hồ Nguyệt Cốc, Hề Từ với ông mà nói, vừa là bạn vừa là vãn bối, với anh cuối cùng có đời sau, để ý hơn ai hết, trong hồ chỉ cần có tôm cá tươi mà Úc Linh muốn ăn, đều chuẩn bị đủ đưa lên.

(Lão Mặc thúc có vẻ rất tốt với người đó) A Phì được Úc Linh ôm đút cho cà rốt, co một chân, thân thể mập mạp run rẩy, rõ ràng chính là một con thỏ lưu manh.

(Không tốt với cô ấy thì tốt với mày à? Mày lại không thể đẻ được mà) con nhím lông vàng chặn nó một câu, dùng thứ nhọn trên người chọc con thỏ một cái, bảo (Cách xa ra chút đi, đừng có áp sát cha tới tận đây, ta còn muốn đi tìm ít hạt thông cho Giang tiểu thư làm đồ ăn vặt đó)

A Phì nhúc nhích thân thể, thấy con sóc lông đỏ đưa quả thông tới, mặt mày rạng rỡ, da mặt dày bảo (Một mình Giang tiểu thư ăn không hết đâu, phần cho ta một ít đi)

(Không, không cho mày!) Vẻ mặt sóc lông đỏ ghét bỏ, (Mày béo như thế, nên giảm béo đi…)

Thỏ mập lại run rẩy chân lần nữa, không cho nó thì thôi đi, nó sẽ không phải chạy tới tìm giống cái người đó sao? Mới trước đây vẫn ăn mọi thứ từ chỗ cô ấy đó, giống loài người này tuy hơi hung ác chút, nhưng mà cũng khá hào phóng với động vật nhỏ đó.

Sáng hôm sau trở lại hồ Nguyệt Cốc, Úc Linh thu hoạch được một đống hạt thông thơm ngào ngạt.

Nhìn một nhóm động vật nhỏ xếp hàng, Úc Linh trầm mặc một lúc lâu, rồi cuối cùng mỉm cười nói, ‘Cám ơn các ngươi, đồ ăn các ngươi đưa tới rất ngon, hạt thông cũng rất thơm”

Sóc lông đỏ và nhím màu vàng cũng rất cao hứng, nhưng đợi đến lúc thấy con thỏ mập mặt dày tiến lên xin ăn, bất chợt nổi giận, không chút do dự nhào tới, đánh cho nó một trận nên thân.

Úc Linh vừa đứng bên cắn hạt thông vừa hứng thú nhìn đám động vật nhỏ lăn vào thành một đống, cảm giác như mình đang ở vườn bách thú vậy, những động vật đó cứ lăn qua lộn lại, khiến sàn nhà thêm trơn bóng, nhìn vô cùng khả ái.

Thân A phì béo núc và làn da lông sáng cũng phát huy tác dụng, khiến những động vật nhỏ đó đánh một trận xong, vốn không thấy đau, nhưng ăn thì vẫn cứ ăn, uống thì vẫn cứ uống.

Mãi cho đến khi bị Hề Triển Vương khó chịu đuổi thẳng cổ toàn bộ ra ngoài.

Nhóm động vật nhỏ bị ném ra ngoài ghé lên bụi cỏ bên bờ hồ, nhìn nhìn về phía nhà gỗ kia, sau đó lại nhìn bao hạt thông trong lòng thỏ mập nhặng lên (Đều tại mày tham ăn, cả thứ gì của phụ nữ có thai cũng muốn cướp, khiến Hề Triển Vương tức giận!)

A Phì không cho là đúng, (Các ngươi đúng là thích nói vớ vẩn, chẳng lẽ không biết Hề Triển Vương khó chịu các ngươi đi quấy rầy thế giới hai người đó sao? Hề Triển Vương là một giống đực bình thường, dĩ nhiên có tính giữ dục, sao chịu nổi các ngươi đi tới đó chiếm sự chú ý của Giang tiểu thư chứ?)

Tiếc là chúng yêu không tin lời nó nói, tiếp tục tấu béo.

Bên kia, Úc Linh không nhịn được nhìn về phía yêu nam cười bảo, “Chúng nó thật đáng yêu”

Lần này yêu nam tóc dài bay bay nghe thấy lời cô, suýt nữa thì tóc không bay nổi nữa, có thể thấy trong lòng anh khó chịu tới mức nào, bảo, “Chỉ cần em thấy anh là được, đừng có thay đổi nhìn những yêu chưa biến hóa gì kia làm gì”

Úc Linh yên lặng nhìn anh một lát, cố ý nói, “Chúng nó rất đáng yêu mà, một đoàn một đoàn, ở cùng một chỗ, rất hứng thú đó”

Yêu nam yên lặng nhìn cô một lát, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Đợi anh về thì thấy anh dùng dây bàn long kéo theo một đám động vật nhỏ tiến vào, nói với đám tiểu yêu phía trước kia, “Được rồi, các người bắt đầu nhào  vào thành một đống đi, đánh đi”

Nhóm động vật nhỏ tiếp tục nhìn anh vẻ như mộng, không rõ ý Hề Triển Vương là gì.