Chương 990: Gài bẫy
Lúc này Tô Nhu mới cảm thấy mình còn ngây thơ quá. Cư Chí Cường là người như thế nào chứ? Sao vô duyên vô cớ lại muốn hợp tác với mình? Nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn là vì thần y Lâm. Có lẽ anh ta muốn thông qua cô để kết giao với thần y Lâm.
Còn Lâm Chính…Đương nhiên là họ không nể mặt anh rồi.
Trong mắt những người này, họ cho rằng thần y Lâm đang thích Tô Nhu. Vậy thì người chồng trên danh nghĩa của cô – Lâm Chính cũng trở thành trở ngại lớn nhất. Nếu như có ai có thể tách được Lâm Chính ra khỏi Tô Nhu thì vô hình trung thần y Lâm nợ họ một tấm chân tình. Thế thì sau này có bàn bạc chuyện làm ăn kinh doanh gì cũng dễ.
Vậy nên rất nhiều người tỏ ra thù hằn Lâm Chính. Trong đó có cả Cư Chí Cường.
Lúc này thì Tô Nhu đã hiểu ra tại sao lần này mẹ lại không phản đối việc cô đưa Lâm Chính đi cùng tới buổi tiệc. Bởi vì bà ta biết, Lâm Chính chỉ cần tới đây thôi sẽ mất mặt. Tất cả những người muốn kết giao với thần y Lâm đều coi Lâm Chính là cái gai trong mắt họ. Ví dụ như Cư Chí Cường này đây.
Lâm Chính cũng không ngốc, đương nhiên anh hiểu suy nghĩ của Cư Chí Cường.
“Anh nói vậy là có ý gì? Tố chất của anh thấp như vậy thì anh phải thích rác rưởi mới đúng chứ sao lại cảm thấy ghê tởm? Tôi thấy anh không muốn ngồi với tôi không phải vì ghét rác rưởi mà ghét việc mình bị người khác coi là rác rưởi đấy nhỉ”, Lâm Chính cười nói.
“Anh nói cái gì? Ý của anh là anh Cư là rác ấy hả? Anh cũng to gan gớm nhỉ? Dám sỉ nhục anh Cư”, người phụ nữ bên cạnh Cư Chí Cường tức giận đập bàn. Cô ta chỉ tay vào mặt Lâm Chính.
“Mây tầng nào gặp gió tầng ấy mà. Anh đây không có khí chất nên đến người đi cùng cũng chẳng ra làm sao?”, Lâm Chính lắc đầu nhún vai.
“Anh…”, cô gái tức run, định chửi đổng lên. Thế nhưng Cư Chí Cường đã ngăn cô ta lại.
“Đừng giận A Bình. Em tức với một tên vô dụng làm gì”, Cư Chí Cường cười khẩy, sau đó quay qua nhìn Lâm Chính.
“Anh là Lâm Chính phải không?”
“Sao thế? Tôi là ai anh còn không biết mà đã dám khiêu khích rồi à?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tôi nghe nói về anh nhưng chưa từng gặp mặt. Theo như tôi được biết thì anh là kẻ vô dụng có tiếng ở Giang Thành. Nhưng hôm nay xem ra có vẻ không giống lắm nên tôi không chắc”, Cư Chí Cường nói.
“Vậy à?”
“Đương nhiên, dám chửi tôi thì đủ để thấy anh cũng to gan lắm. Nhưng có lẽ anh không biết hậu quả của hành động đó”, anh ta nheo mắt, cười ý vị.
Lâm Chính không nói gì. Anh không có hứng thú với tên Cư Chí Cường này. Lúc này Tô Nhu đứng dậy.
“Anh Cư, tôi thấy giữa chúng ta không có gì để bàn bạc nữa rồi. Mong anh đừng làm phiền chúng tôi. Lâm Chính, chúng ta đi”, Tô Nhu trầm giọng.
Cư Chí Cường giật mình, vội vàng chặn Tô Nhu lại: “Cô Tô, cô sao thế? Đang yên đang lành sao lại tức giận vậy?”
“Lâm Chính là chồng của tôi. Anh sỉ nhục anh ấy như vậy thì cũng đồng nghĩa là đang sỉ nhục tôi. Anh đã không có thành ý muốn hợp tác thì tôi cũng không còn gì để nói nữa”, Tô Nhu lạnh giọng.
Cư Chí Cường giật mình. Anh ta còn tưởng Tô Nhu ghét Lâm Chính lắm và thích chủ tịch Lâm cơ. Vì dù sao người tài giỏi tuấn tú như thần y Lâm khiến Cư Chí Cường còn cảm thấy kém hơn huống hồ là phụ nữ, sao có thể từ chối được chứ?
Vậy mà thật không ngờ, Tô Nhu lại đi bảo vệ Lâm Chính. Chuyện gì thế này? Cư Chí Cường cảm thấy khó hiểu nhưng anh ta đột nhiên ý thức ra điều gì đó. Lẽ nào cô gái này không muốn để lộ ra việc mình ghét chồng để bảo vệ danh tiếng của chính mình?
Hừ! Đúng là cao tay!
Đã nằm cả trong lòng thần y Lâm rồi. Đã khiến cho cả thiên hạ biết rồi mà còn làm ra vẻ ngây thơ vô số tội à?
Cư Chí Cường cười lạnh, sau đó lên tiếng: “Cô Tô đừng giận. Tôi không có ý gì khác. Mời ngồi, cho tôi thêm cơ hội, chúng ta từ từ nói chuyện”.
Tô Nhu chau mày, thế nhưng cũng không muốn mất đi một cơ hội tốt được hợp tác với tập đoàn Chính Hoa nên cô nhìn Lâm Chính.
“Không sao đâu, ngồi thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy được”, thấy Lâm Chính không phản đối, Tô Nhu lại ngồi xuống.
Hai người bắt đầu trò chuyện. Tô Nhu không được tập trung cho lắm. Cô cảm thấy Cư Chí Cường không hề có nhã ý muốn hợp tác mà là chỉ muốn thông qua cô để tiếp cận với thần y Lâm. Thế nên mới nói có vài câu thì Tô Nhu đã lại muốn rời đi.
Cư Chí Cường cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Tô Nhu, biết là nếu mình không hành động thì sẽ bỏ lỡ cơ hội này, thế là anh ta nháy mắt với cô gái bên cạnh.
Cô gái lập tức nâng ly rượu và lên tiếng: “Anh Cư, em vừa thấy vài người bạn. Em qua đó chào hỏi nhé.”.
“Ừm”, Cư Chí Cường mỉm cười gật đầu
“Thất lễ rồi!”, cô gái nhìn Tô Nhu mỉm cười rồi rời đi. Thế nhưng khi cô gái đi qua chỗ Lâm Chính thì.
“Ôi trời!", đột nhiên cô ta vấp chân, suýt nữa ngã dúi xuống. Và thế là rượu ly mà cô ta đang cầm trên tay cũng văng lên người cô ta.
“Á!”, tiếng kêu thất thanh vang lên.
Tô Nhu giật mình. Lâm Chính cũng sững người.
“Em làm sao thế?”, Cư Chí Cường vội quay qua.
Cô gái đột nhiên trừng mắt với Lâm Chính: “Sao anh lại ngáng chân tôi?”
“Ngáng chân cô?”, Lâm Chính bàng hoàng; “Cô gái, tôi ngáng chân cô khi nào?"
“Anh còn không chịu thừa nhận? Lúc tôi đi tới, anh cố tình đưa chân ra ngáng chân tôi. Nếu không, sao tôi bị vậy chứ? Anh…đúng là đáng ghét!", cô gái quát tháo.
“Anh Lâm, trước đó mặc dù bạn của tôi thất lễ với anh, rồi có nói ra những lời khó nghe nhưng sao anh lại nhỏ mọn thế? Đều là đàn ông cả, có thể nào độ lượng chút không?”, Cư Chí Cường đứng dậy chau chặt mày.
Lâm Chính im lặng. Anh biết hai người này cố tình gài bẫy mình.
“Chí Cường! Váy của em!”, cô gái cuống cuồng hét lên. Cư Chí Cường nhìn bộ lễ phục của cô gái bị thấm ướt bởi rượu thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Bộ này không thể giặt sạch được! Xong rồi! Xong thật rồi".