Chương 978: Chẳng khác nào thần linh
Dứt lời, Lâm Chính liền đâm những chiếc châm bạc kia vào hai cánh tay.
Phập phập phập...
Châm bạc nhỏ dài đâm vào toàn bộ, dường như cắm vào tận xương Lâm Chính, khiến người ta nhìn mà cảm thấy da đầu tê dại.
Người đàn ông kia mở to hai mắt, anh ta đã bao giờ được thấy châm thuật như vậy chứ?
Nhưng anh ta vẫn không chịu tin.
Sát Long Cốt Châm Quyết?
Đây là châm quyết gì thì anh ta cũng từng nghe nói.
Nhưng đó là lúc anh ta còn nhỏ.
Nghe nói đây là châm quyết do hoàng đế viễn cổ tạo ra, có uy năng thông thiên, đâm một châm vào, người chết cũng có thể biến thành người sống, thần kỳ đến mức không thể tin được.
Nhưng…
Đây chỉ là những câu chuyện được gọi là cổ tích mà người lớn kể với con cháu.
Giống như chuyện cổ Grimm vậy.
Loại châm quyết này cũng chỉ xuất hiện trong lời kể, chứ không có bất cứ ghi chép gì. Hơn nữa, từ những lời miêu tả trong lời kể về châm quyết này, thì nó đúng là chuyện hoang đường.
Trên đời này làm gì có châm quyết thần kỳ như vậy chứ?
Có quỷ mới tin!
Thế nên rất nhiều người đều không coi trọng chuyện này.
Bây giờ, người tên là thần y Lâm này lại nói với anh ta rằng châm quyết cậu ta muốn dùng chính là Sát Long Cốt Châm Quyết…
Coi anh ta là trẻ con sao?
“Hừ, đừng giả thần giả quỷ nữa, thần y Lâm, tôi phải thừa nhận rằng y thuật của cậu đúng là có chút bản lĩnh, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu nói gì cũng được. Ưng Các chúng tôi cũng có trường phái cổ y chuyên môn, tất cả Ưng Các, ai cũng biết Sát Long Cốt Châm Quyết chỉ là lời nói đùa. Được rồi, tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc cậu có thể thi triển Sát Long Cốt Châm Quyết như thế nào, để tôi mở mang tầm mắt”.
Người đàn ông cười khẩy, cũng không nóng lòng ra tay, mà đứng yên đó nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính đâm châm bạc vào cánh tay, rồi lại điểm mấy huyệt đạo trên người, sau đó lại rút châm bạc ra, đâm châm vào hai vai, hai chân và đỉnh đầu.
Tất cả số châm này đều cắm vào hoàn toàn.
Hơi thở của người đàn ông không khỏi nghẹn lại.
Cắm ngập châm vào đỉnh đầu, cậu ta không sợ châm bạc đâm xuyên qua đầu sao?
Cậu ta bị điên rồi sao?
Não là tổ chức phức tạp nhất trên cơ thể người, bất cứ bác sĩ Đông y nào cũng không dám cắm châm vào vị trí này một cách bừa bãi.
Sau khi cắm châm bạc vào, khí tức của Lâm Chính cũng trở nên dịu đi.
Khoảnh khắc này, dường như người trước mặt đã đạt tới cảnh giới trở lại nguyên trạng trước nay chưa từng có.
Người đàn ông bất giác lùi lại một bước, cảm thấy bỗng dưng không thể nhìn thấu Lâm Chính được nữa.
“Xong rồi sao?”.
Thấy Lâm Chính dừng lại, anh ta sửng sốt hỏi.
“Xong rồi”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh ta quan sát Lâm Chính một lượt, sau đó khẽ cười: “Sao nào? Đây chính là Sát Long Cốt Châm Quyết sao? Nhìn cũng không có gì ghê gớm cả”.
Người đàn ông vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng giơ tay lên, vung về phía anh ta.
Ầm!
Một luồng khí lưu khủng khiếp phóng từ lòng bàn tay của anh ra, ập tới, đánh mạnh vào bức tường bên cạnh người đàn ông.
Bức tường lập tức nát vụn.
Luồng khí lưu như thủy triều, chỉ một cái vung tay đã phá nát bức tường của mười căn phòng làm việc cùng với tất cả bàn ghế trong đó, rồi mới dừng lại.
Cũng may tầng này đã bị đôi nam nữ đuổi hết người đi, nếu không không biết chiêu này sẽ khiến bao nhiêu người mất mạng.
Người đàn ông há hốc miệng.
Anh ta khó khăn ngoảnh sang nhìn, khi nhìn thấy bức tường bên cạnh mình bị đánh đổ rạp thì miệng đã há to đến mức đủ nhét một quả trứng.
Đánh xuyên qua mười căn phòng làm việc.
Hơn nữa... chỉ bằng một chưởng?
Đòn đánh này chắc có thể sánh với một quả bom.
Đây là phóng chân khí ra ngoài sao?
Đây là việc mà con người có thể làm được sao?
Giờ phút này, linh hồn của anh ta cũng đang run rẩy.
"Thi triển ở đây vướng tay vướng chân, thật ngại quá!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Người đàn ông đang định lên tiếng, nhưng bỗng thấy bóng dáng Lâm Chính nhòe đi, khi nhìn rõ thì anh đã đứng ngay trước mặt anh ta.
Tốc độ ma quỷ như vậy, chẳng khác nào thuấn di.
Người đàn ông bất giác gầm lên một tiếng, tung một quyền vào lồng ngực Lâm Chính.
Bịch!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Nhưng... Lâm Chính vẫn sừng sững bất động.
"Kim Hằng Chưởng Pháp!", anh ta hoảng sợ cực độ, lại tung chưởng ra.
Bốp bốp bốp...
Mười mấy chưởng liên tiếp.
Nhưng chẳng khác nào đánh vào tấm sắt.
Người đàn ông ngẩn ra.
Lâm Chính lắc đầu, dường như chẳng có cảm giác gì.
"Không thể nào... Không thể nào!".
Người đàn ông sợ hãi gào lên, lùi lại mấy bước, rồi ngã ngồi xuống đất.
Anh ta đang vô cùng hoảng sợ.
"Đây... đây là Sát Long Cốt Châm Quyết? Đây là Sát Long Cốt Châm Quyết? Cậu... cậu biết Sát Long Cốt Châm Quyết thật sao?", người đàn ông lắp bắp kêu lên.
"Bây giờ thì anh tin rồi chứ?".
Lâm Chính khẽ giơ bàn tay lên, một luồng khí lưu cuồng loạn phóng ra từ lòng bàn tay anh.
Khí lưu cuồn cuộn.
Tất cả đống gạch đá vụn trong căn phòng đều bị luồng khí lưu này tác động, sau đó bay lên, đồng loạt hội tụ ở bàn tay Lâm Chính.
Chẳng mấy chốc, bàn tay Lâm Chính đã xuất hiện một cơn gió xoáy, đống gạch đá vụn quay cuồng trong cơn gió xoáy đó.
Cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Thế nào gọi là sấm chớp trong tay?
E rằng chính là đây...
"Không... không!", người đàn ông sợ đến mức run lẩy bẩy, không còn sức để đứng dậy nữa.
Giờ phút này, trong mắt anh ta, Lâm Chính đã không còn là người nữa.
Mà là... thần!
"Thế nào? Anh muốn tôi ra tay, hay là anh tự ra tay? Nếu để tôi ra tay thì e rằng không đơn giản là đánh gãy tay chân thôi đâu", Lâm Chính nói.
Toàn thân người đàn ông run bắn lên, trong ánh mắt chỉ toàn là sự sợ hãi.
Nhưng anh ta vẫn còn chút lý trí.
Đối mặt với sự tồn tại ngang với thần tiên này, anh ta không có phần thắng nào cả.
Đối phương tùy tiện vung tay một cái đã đánh sập mười bức tường liên tiếp, nếu đánh vào người anh ta thì chẳng phải là thịt nát xương tan sao?
Anh ta nghĩ đến đây, toàn thân run rẩy, nhìn đôi tay và đôi chân của mình, bắt đầu do dự.
"Xem ra anh muốn tôi phải ra tay rồi", Lâm Chính cất bước đi tới.
"Đừng, đừng, tôi... để tôi tự ra tay! Thần y Lâm, để tôi tự ra tay!", người đàn ông cuống quýt kêu lên.
Dứt lời, anh ta cắn răng, giơ hai cánh tay lên đánh mạnh vào chân trái và chân phải của mình.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Mấy âm thanh rõ rệt vang lên.
Người đàn ông đau đến mức gần như ngất xỉu.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bước mấy bước tới, đá vào cánh tay phải của anh ta.
Cơn đau dữ dội truyền tới, người đàn ông lập tức ngã lăn ra đất, ngất lịm đi.
Không thể không nói, tuy trước đó anh ta có thái độ rất cao ngạo, nhưng cũng coi như thức thời, vì mạng sống mà có thể buông bỏ được.
Lâm Chính nhìn về phía cô gái kia.
Cô ta mở hé mắt, chứng kiến toàn bộ vụ việc.
Thực ra trong lòng cô ta cũng kinh hãi không kém gì người đàn ông kia.
Thấy Lâm Chính nhìn mình, cô ta bất giác nhắm hai mắt lại, cơ thể khẽ run rẩy.