Chương 884: Anh chính là chủ tịch Lâm
“Sao cơ?”, Lâm Chính ngạc nhiên. Thế nhưng anh nhanh chóng nhận ra ý của Tô Nhu là gì.
Có lẽ cô tưởng anh đã bán đứng, giúp chủ tịch Lâm theo đuổi cô nên mới có được tấm thẻ đen này.
“Tô Nhu, em hiểu lầm rồi. Anh không thỏa hiệp gì với Mã Hải cả. Còn tấm thẻ này…thật sự là Mã Hải tặng cho anh”, Lâm Chính tỏ ra bất lực.
“Vô duyên vô cớ, Mã Hải đưa thẻ cho anh làm gì?”, Tô Nhu hai mắt rưng rưng.
“Chuyện này…thôi bỏ đi, chuyện tới ngày hôm nay thì anh cũng nói thật cho em biết, Tô Nhu, thực ra…anh chính là chủ tịch Lâm", Lâm Chính hít một hơi thật sâu.
“Em là Quan Thế Âm chắc?”, Tô Nhu trở nên kích động: “Lâm Chính, vì lừa em mà nói dối tới mức đó anh cũng làm được à?”
“Anh…”, Lâm Chính á khẩu.
Thực ra anh sớm đã đoán ra. Rằng nói thật cho Tô Nhu thì cô cũng không tin. Vì dù sao thì chuyện này cũng sốc quá nên sẽ chẳng có mấy người tin anh cả. Một chàng rể vô dụng có thể là tổng tài của công ty Dương Hoa đình đám sao?
Điều này khác gì là một tên ăn mày trở thành một hoàng đế chứ? Tô Nhu cho rằng chắc chắn chủ tịch Lâm có ý tứ với mình. Tin này truyền quá nhanh ở Giang Thành đi. Hơn nữa việc Dương Hoa quan tâm tới Duyệt Nhan quá mức cũng khiến cô cảm thấy khó hiểu.
Vô duyên vô cớ thì tại sao Dương Hoa lại phải quan tâm tới bạn như vậy chứ? Chắc chắn là có mục đích mà. Hơn nữa mục đích này là gì thì đương nhiên Tô Nhu có thể đoán ra được…
Tô Nhu tức giận bặm môi: “Anh đi trả lại tấm thẻ cho em”.
“Điều này…”
“Nói với Mã tổng, số tiền đã tiêu, em sẽ cố gắng trả lại cho ông ấy. Ngoài ra, nhờ ông ấy chuyển lời tới chủ tịch Lâm, em đã có chồng, nên vẫn có giới hạn của mình. Anh rõ chưa?”, Tô Nhu quát lên.
Lâm Chính há hốc miệng, không biết phải nói như thế nào, đành thở dài: “Thôi được”.
“Cả anh nữa, sau này đừng có tự ý nhận đồ người khác tặng. Anh không biết ý đồ của họ sao? Rốt cuộc anh có còn là đàn ông không? Sao mà không quyết đoán gì hết vậy? Vì tiền mà anh tính bán đứng cả vợ mình luôn hả?”, Tô Nhu như sắp khóc tới nơi.
Lâm Chính im lặng không nói gì. Tô Nhu trừng mắt với, không nói thêm gì nữa, chỉ bắt xe bên đường và kêu lên: “Đi thôI!’
Lâm Chính thầm lắc đầu rồi bước lên xe. Chiếc xe phóng vọt đi.
Trên đường, mặt Tô Nhu lạnh như băng. Rõ ràng là cô đang tức giận lắm. Thiện cảm mà màn biểu diễn đàn piano của Lâm Chính mang lại đã biến mất không để lại dấu vết. Không thể phủ nhận, tâm tư phụ nữ thật khó đoán.
Chẳng phải là anh muốn giúp đỡ cô sao? Thôi khỏi đi, những chuyện như thế này về sau cứ mặc kệ vậy.
Lâm Chính chẳng buồn đôi co. Anh chỉ im lặng.
Thế nhưng chiếc xe vừa ra tới ngoại ô thì bỗng có một chiếc xe Mercedes Benz màu đen từ trong ngõ lao ra chặn ngang chiếc taxi. Người tài xế giật mình, vội vàng bấm còi.
Thế nhưng dù có bấm thế nào thì chiếc xe kia cũng không có ý định tránh ra. Dù tài xế có ấn còi thế nào thì chiếc xe cũng không hề nhúc nhích.
“Chệt tiệt. Ai thế không biết? Đồ thần kinh! Sao còn đứng đó mà không chịu lái đi chứ!”, người tài xế bốc hỏa, địnhbước xuống xe.
Đúng lúc này có thêm một chiếc xe khác chạy tới chặn ngay đuôi chiếc taxi. Ngay sau đó có không ít nam nữ đồng loạt đi về phía chiếc xe. Người tài xế trố mắt.
“Các người…là ai? Định làm gì? Cướp à? Tôi báo cảnh sát đấy!”, người tài xe lấy điện thoại ra, run rẩy nói.
“Bác tài, đừng sợ, chúng tôi chỉ là bạn của hai người khách ở trên xe của bác mà thôi!”
Người thanh niên bước tới, móc ra một xấp tiền vứt vào trong xe. Người tài xế thấy vậy thì lập tức trở nên vui mừng và vội chộp lấy xấp tiền nhét vào túi.
“Bác tài, bác có thể bước xuống không? Tôi có vài lời muốn nói với bạn của tôi”, Trung Hồng mỉm cười.
“Được được, người anh em muốn nói bao lâu cũng được. Chiếc xe này hôm nay sẽ là quán trà của mọi người!”, người tài xế cười hi hi, sau đó bước xuống xe, chạy lại một góc và đếm tiền.
“Anh Trung, đây là gì vậy? Anh có chuyện gì không?", Tô Nhu mặt tối sầm, bặm môi nói.
“Tô Nhu, cô cứ thế mà về rồi sao? Việc hợp tác của chúng ta vẫn chưa bàn xong mà. Không ở lại thêm vài ngày à?”, Trung Hồng hỏi bằng vẻ ý vị.
“Trung Hồng, tôi hiểu ý của anh. Những gì cần nói thì tôi cũng đã nói hết rồi. Tôi là người đã có chồng, chính là người đàn ông bên cạnh tôi đây. Tôi hi vọng anh có thể hiểu là chúng ta không thể”, Tô Nhu nói giọng khàn khàn.
“Tô Nhu, có lẽ cô hiểu lầm tôi rồi. Tôi không nói là nhất định phải theo đuổi cô. Tôi chỉ muốn làm bạn đơn thuần thôi, cùng đi ăn, đi dạo, cô kết hôn hay chưa tôi không quan tâm. Điều mà tôi quan tâm là cô có còn ở bên tôi hay không”, Trung Hồng dịu dàng nói.
Tô Nhu đanh mắt. Lâm Chính cũng nheo mắt lại.
“Trung Hồng, anh coi tôi là không khí đây à? Trước mặt tôi mà anh bảo vợ tôi ở bên cạnh anh? Anh định cắm sừng tôi à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Mười triệu tệ”, Trung Hồng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính tò mò nhìn anh ta.
“Tôi đưa anh mười triệu tệ, anh ly hôn với Tô Nhu, thế nào?”, Trung Hồng nói.
“Anh cũng khinh thường Lâm Chính tôi nhỉ”, Lâm Chính lắc đầu.
“Sao thế? Anh cũng cần người khác phải tôn trọng mình à? 10 triệu tệ không đủ? Được! Vậy tôi đưa anh 20 triệu tệ, thế nào?”, Trung Hồng hừ giọng.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu.
“Đừng có được voi đòi hai Bà Trưng nữa. 30 triệu! Nếu như anh không lấy thì một đồng cũng không có đâu”, Trung Hồng nói tiếp: “Đừng được chẳng bằng mất!”