Chương 874: Không nể mặt tôi rồi!
Cả bàn có tới 11 người. Thế nhưng tất cả họ đều vây lấy Lâm Chính. Người thì mời rượu, hết người này tới người khác.
Về cơ bản thì Lâm Chính phải uống liên tục. Hết một lượt, Lâm Chính đã uống hết mười ly rượu. Nồng độ cồn cũng không hề nhỏ. Đến cả Chu Quý cũng cảm thấy ngạc nhiên. Nếu là anh ta thì e rằng đã nằm ra bàn rồi.
Họ không ngờ tửu lượng chồng của Tô Nhu lại lớn đến vậy. May mà sau tầm mười ly thì có vẻ như Lâm Chính cũng không chịu đựng thêm được nữa. Anh nằm ra bàn, giống như đang ngủ.
“Chệt tiệt. Cuối cùng cũng đổ rồi. Còn uống nữa khéo ông đây cũng đổ luôn!", một người đàn ông đeo kính nhổ nước bọt, sau đó rót một lỳ trà, uống ừng ực.
“Tửu lượng của kẻ này được đấy…có thể uống hết được một lượt mời của chúng ta. Đúng là chúng ta đánh giá thấp anh ta rồi. Tôi còn tưởng anh ta à một miếng bông gòn thôi chứ”, một cô gái lên tiếng.
“Hắn mà còn không đổ thì chắc tôi tưởng là ma luôn đấy!”
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Mau đưa thằng nhỏ về phòng đi. Tiểu Yến, chuẩn bị đi nhé”, Chu Quý cười he he.
“Bà đây đúng là đen đủi tám đời nên tên này mới có được món hời mà”, cô gái tên Tiểu Yến lầm bầm, sau đó bèn cầm túi định rời đi.
Đúng lúc này, Lâm Chính đang nằm bò ra bàn bỗng bật dậy như một xác sống: “Các người…các người muốn đi đâu…”, Lâm Chính lắp bắp nói.
Nghe thấy vậy cả đám sợ hết hồn, nhìn anh với vẻ không dám tin. Tiểu Yến như hóa đá. Chu Quý cũng ngây như phỗng. Hơn mười ly rượu vào bụng mà vẫn còn bật dậy được á?
Thằng này…rốt cuộc là loại quái thai nào thế?
“Các người không được đi…nào…uống tiếp! Tôi còn chưa mời lại cơ mà”, Lâm Chính mơ mơ màng màng. Anh tự rót một ly đưa tới trước mặt Chu Quý.
“Nào anh Chu, chúng ta uống!", nói xong, Lâm Chính lại uống cạn ly rượu.
Chu Quý trố tròn mắt. Rốt cuộc thằng này say rồi hay chưa say vậy…
“Anh Chu sao thế? Sao…không uống? Lẽ nào anh khinh tôi. Vậy thì tôi đi đấy…”, Lâm Chính loạng choạng bước đi.
“Làm gì có! Người anh em đã uống thì đương nhiên tôi cũng phải uống chứ”, nói xong Chu Quý cố nặn ra một nụ cười và cũng uống cạn. Rượu này khác nặng, uống thêm ly nữa vào người khiến Chu Quý cảm thấy thật khó chịu.
“Giờ đến lượt mọi người”, Lâm Chính lại rót cho mình một ly và mời lần lượt từng người một.
Chu Quý sững sờ. Anh ta nhìn Lâm Chính uống hết ly này tới ly khác. Tầm 10 phút sau, Lâm Chính uống hết một lượt rồi lại uống thêm 10 ly nữa. Thế mà…anh vẫn không bị hạ gục.
Đám đông thì sốc toàn tập…
“Uống thế này không đã. Phục vụ, lên thêm 10 chai, mỗi thằng một chai. Tu bằng chai luôn”, Lâm Chính phất tay.
“Cái gì?”, cả đám trố mắt.
“Chuyện này…”
“Anh Lâm…không…không cần phải vậy chứ…”
“Tửu lượng của chúng tôi không bằng anh đâu…”
“Đúng đấy…”, đám đông lập tức xua tay.
Lâm Chính trợn mắt: “Vậy là các vị khinh tôi rồi. Nếu đã vậy thì uống tới đây thôi. Tôi đi tìm vợ tôi nhớ!”
Nói xong, Lâm Chính đặt ly xuống, định rời đi.
“Từ từ đã, người anh em”, Chu Quý kêu lên.
“Anh Chu còn chuyện gì à?”
“Xem ra anh Lâm không nhiệt tình rồi. Anh mà bước ra khỏi cánh cửa này thì coi như là không nể mặt chúng tôi. Người anh em đã muốn uống như vậy thì chúng ta chơi tới cùng luôn”, Chu Quý có vẻ đã hạ quyết tâm, bèn nghiến răng rồi phất tay: “Phục vụ, lên rượu, lên cả thùng đi!”
“Vâng anh Chu!”, người phục vụ lập tức đáp lại.
“Anh Chu, anh điên rồi? Mỗi người một chai á? Anh muốn chúng tôi chết luôn đấy hả?”, có người cuống lên vội kéo tay anh Chu
“Nếu không hạ gục được thằng này thì chúng ta coi như công cốc. Tôi thấy hắn cũng uống nhiều rồi, chẳng qua là chém gió thôi. Vậy thì chúng ta sẽ giúp hắn toại nguyện. Yên tâm đi, nó không uống nổi mấy chai nữa đâu. Mọi người cứ yên tâm mà uống”, Chu Quý trầm giọng.
“Nhưng…tửu lượng của chúng tôi không tốt như thế…”
“Để những người tửu lượng tốt lên trước đi. Đợi đến khi hắn ngã ngựa thì mọi người đâu phải uống nữa!”