Chương 865: Lớn chuyện rồi
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ngừng bán cho nước Mễ vô thời hạn?
Lời này có ý gì?
Ý là Dương Hoa sẽ không còn cung cấp mọi sản phẩm dưới quyền cho nước Mễ nữa!
Thần y Lâm đang trực tiếp cắt đứt nguồn cung cấp thuốc nhồi máu não và thuốc viêm mũi bên trong lãnh thổ nước Mễ!
Như vậy thì những người bệnh kia biết phải sống ra sao?
Ngay tức thì, trên mạng bùng nổ.
Tất cả mọi người đều như phát điên!
Tất cả phóng viên đang có mặt đều không thể nhẫn nhịn thêm nữa, bọn họ xông lên giống như kẻ điên.
“Anh Lâm, tại sao anh lại làm như vậy?”
“Anh làm như vậy đơn thuần chỉ là để báo thù anh Ramon thôi sao?”
“Anh Lâm, anh có từng suy xét tới hậu quả khi đưa ra quyết định này hay không?”
“Anh không cảm thấy như vậy sẽ gây ra rắc rối cho chính phủ sao?”
“Anh Lâm, anh làm như vậy có phải đang không đặt tính mạng của người bệnh trong nước lên vị trí đầu hay không? Như vậy có phải đang làm trái với nguyên tắc của một người bác sĩ như anh hay không?”
Mọi người đồng loạt chất vấn, ánh mắt sáng rực.
Ramon lúc này đã đờ ra như con gà gỗ từ lâu, anh ta hoàn toàn chẳng thể ngờ được Lâm Chính lại đưa ra quyết định như thế.
Anna cũng ngơ ngác y như vậy.
Hành động này… thật sự quá điên cuồng!
Thế nhưng Lâm Chính lại hết sức bình thản, khẽ cười giải thích với mọi người:
“Đầu tiên, tôi làm như vậy không phải đang báo thù anh Ramon, tôi làm như vậy chỉ là để cho anh Ramon có thể bộc lộ tài năng của mình tốt hơn, phát huy y thuật của Hiệp hội Y tế bọn họ. Anh Ramon không phải nói việc chữa khỏi bệnh cho công chúa Margarita chủ yếu là nhờ vào công lao của anh ta hay sao? Nếu đã như vậy thì chắc hẳn y thuật của anh Ramon tốt hơn Đông y của tôi, điểm này không có gì phải bàn cãi chứ? Để cho anh ta chữa trị là lựa chọn tốt nhất không phải à?
“Thứ hai, tôi cũng không hề bỏ mặc người bệnh bên trong lãnh thổ nước Mễ, tôi chỉ muốn để bọn họ tiếp nhận phương pháp điều trị tốt hơn thôi! Y thuật của anh Ramon tốt hơn tôi, tôi nghĩ trong Sở nghiên cứu của bọn họ chắc chắn sẽ có loại thuốc có hiệu quả trị liệu tốt hơn so với thuốc tôi điều chế ra. Vậy nên hy vọng người bệnh bên trong lãnh thổ nước Mễ có đau đớn gì hoàn toàn có thể tới Hiệp hội Y tế xin chữa trị, tôi nghĩ hội trưởng Ramon chắc chắn sẽ dễ dàng chữa khỏi bệnh cho các bạn thôi! Kỳ thực tôi đang suy nghĩ cho tất cả người bệnh đó chứ”.
“Cuối cùng, mấy người vừa nói tới nguyên tắc của bác sĩ gì đó, tôi muốn hỏi mấy người, lúc đưa ra vấn đề này, mấy người đang coi tôi như một pháp sư lang băm hay là một bác sĩ? Nếu như xem tôi như một bác sĩ, tôi nghĩ rằng sẽ không xảy ra chuyện giống như vậy, nếu như mấy người xem tôi như một pháp sư, vậy thì nói với tôi mấy chuyện như phẩm hạnh hay nguyên tắc nghề nghiệp của bác sĩ gì đó không cảm thấy rất nực cười sao?”
Lâm Chính cười nhạt, thẳng thừng đáp trả vấn đề mà đám phóng viên đưa ra.
Những lời này ngay lập tức khiến cho đám phóng viên đang có mặt đều phải cứng họng.
Đây mà không phải là báo thù sao?
Đây chính là sự báo thù trắng trợn mà!
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì mời các vị rời đi cho, tôi phải trở về Hoa Quốc rồi!”
Lâm Chính khẽ cười và muốn rời đi.
Thế nhưng làm gì có chuyện đám phóng viên đang có mặt chịu thả cho anh đi? Bọn họ lại ùa đến và không ngừng đưa ra câu hỏi cho Lâm Chính.
Còn Ramon đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, cả người giống như mất hồn, ngây ngốc nhìn Lâm Chính.
Anh ta chưa từng nghĩ tới chuyện người Hoa Quốc này lại hiểm độc tới thế..
Đây là đang muốn anh ta biến thành kẻ thù không đợi trời chung trong mắt vô số người bệnh viêm mũi và nhồi máu não của nước Mễ…
Ramon thầm nghiến răng rồi quay phắt người định rời đi.
Đám phóng viên tinh mắt lập tức nhận ra Ramon, đồng loạt bao vây lấy anh ta, đưa ra một loạt các vấn đề hóc búa.
“Tôi không biết”.
“Không có gì để nói”.
“Lát nữa sẽ có người giải thích chuyện này với mọi người”.
Ramon liên tục xua tay, không muốn trả lời dù chỉ là một vấn đề, chỉ biết cúi đầu đi về phía Sở nghiên cứu.
Tâm trạng của anh ta lúc này cực kỳ rối bời.
Vốn dĩ cho rằng có thể xoay chuyển tình thế, vậy mà không ngờ Lâm Chính lại đánh úp mình một vố!
Reng reng… reng reng reng…
Lúc này, chuông điện thoại trong túi Ramon vang lên.
Ramon ngẩn người, rút điện thoại ra liếc nhìn rồi vội vàng ấn phím nghe.
“Ramon! Cái tên ngu đần nhà cậu, nhìn xem cậu đã làm ra chuyện tốt gì rồi!”, đầu dây bên kia vang lên tiếng mắng chửi rất lớn.
“Ông à, tôi chỉ làm theo những gì ông dặn dò, tôi không xin lỗi, không để cho Hiệp hội Y tế phải mất mặt đâu”, Ramon bất lực nói.
“Thế nhưng cậu đã khiến cho cả Hiệp hội Y tế trở thành mục tiêu công kích rồi đấy! Cậu có hiểu không?”
“Chuyện này…”
“Sau khi bên phía Dương Hoa ngưng bán thuốc chắc chắn sẽ có một số lượng lớn người bệnh không có thuốc dùng, tôi không cần biết Hiệp hội Y tế mấy người dùng cách gì, nhất định phải giữ được số bệnh nhân này cho tôi, hiểu chưa hả?”
“Ông à, chúng tôi, trước mắt chúng tôi vẫn chưa có phương án điều trị hai căn bệnh viêm mũi và nhồi máu não này…”, Ramon vội vàng nói.
“Mấy người đều ăn phân cả à? Vẫn còn chưa làm ra được thuốc nhái hả?”
“Trời ạ, thưa ông, ông không biết đấy thôi, hai loại thuốc đặc hiệu mà Dương Hoa nghiên cứu điều chế ra thực sự quá phức tạp, bên trong nó có rất nhiều thành phần trước mắt tôi còn chưa nắm bắt hết, dẫu sao nó cũng là thuốc Đông y… Muốn làm nhái thì chúng tôi cần có thời gian…”
“Cậu bớt nói mấy lời thừa thãi kia với tôi đi, nếu như cậu không xử lý được ổn thoả thì không chỉ có Hiệp hội Y tế mấy người mất mặt mà cả quốc gia cũng chẳng còn thể diện gì nữa, tới lúc đó cậu đừng ngồi cái vị trí hội trưởng Hiệp hội Y tế này nữa!”