Chương 863: Kì tích
Tất cả người trong phòng đều thẫn thờ.
Ai nấy nhìn chông chúa điện hạ mà ngừng thở ngay phút giây này.
Cảnh tượng kì tích này đã khiến mọi người phải kinh ngạc. Chỉ thấy công chúa mơ hồ nhìn tứ phía, có lẽ cô vẫn chưa biết đây là đâu, những người xung quanh này là ai, đôi mắt to tròn mang đầy ngờ vực, một lúc sau cô mới chú ý tới hoàng tử Birken và vội gọi hỏi: “Bố ơi...”
Hoàng tử Birken nghe tiếng gọi như thể tiếp xúc phải điện và lập tức phản xạ lại, ông ta vội tiến lên phía trước ôm chầm lấy công chúa Margarita.
“Con gái yêu của bố, con không sao rồi, tốt quá, tốt quá rồi!”
Nói rồi, đôi mắt hoàng tử Birken đỏ lên, nước mắt rơi lã chã.
Những người xung quanh chìm vào im lặng, không ai phát ra bất cứ âm thanh nào.
Còn những lời bàn tán trên mạng lúc này cũng yên ắng hơn bao giờ hết. Có lẽ rất nhiều người vẫn chưa thể định thần lại được.
Mãi cho tới khi nhiều người gõ từng dấu chấm hỏi lên thì cả cõi mạng im ắng kia mới lại bùng nổ.
“Tình thế xoay chuyển rồi sao?”
“Công chúa Margarita tỉnh lại rồi sao?”
“Trời ơi, rốt cục mình đang xem buổi phát trực tiếp gì vậy?”
“Đây là ma thuật sao?”
“Khí sắc của cô ấy trông còn tốt hơn cả mình nữa”.
“Trung y của Hoa Quốc, thật không thể ngờ!”
“Còn có gì mà người Hoa Quốc không làm được không?”
“Đây là y thuật thật sao?”
...
Tất cả mọi người xem buổi phát trực tiếp này đều sục sôi, không biết bao nhiêu kênh phát trực tiếp của người Hoa Quốc lúc này nổi lên hàng số “66666” kín màn hình.
Các diễn đàn bên ngoài lại càng sục sôi.
Trong hai mươi phút, công chúa Margarita quả thực đã được chữa khỏi!
Giây phút này, tất cả mọi người đều thầm công nhận về trung y.
Tất cả đều hiểu ra rằng trung y của Hoa Quốc không phải là tà y mà là thứ hữu dụng thực thụ.
Chí ít thì nó có thể chứng minh rằng người bị bệnh nhưng hiệp hội y học, nơi đại diện cho sức mạnh y học của nước Mễ lại không thể nào chữa trị được.
Niềm vinh hạnh này đủ để ghi chép vào sử sách.
Vô số người Hoa đang hoan hô trước hình, không biết bao nhiêu người tuôn trào nước mắt và không biết bao nhiêu người lại một lần nữa công nhận trung y.
Còn cánh vệ binh của vương thất bên trong và bên ngoài căn phòng đều kích động đến mức hưởng ứng nhiệt tình.
Anna che miệng cảm kích đến mức những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô biết, sự lựa chọn của cô không hề sai!
Cô không nhìn nhầm người!
Trung y không phải là thứ y học tà ma gì!
Ramon đứng chôn chân tại chỗ, ngỡ ngàng nhìn cảnh hoàng tử Biken ôm chầm lấy con gái của mình mà đầu óc trống rỗng.
“Đây rõ ràng là loại y học lạ thường!”, người của hiệp hội y học cũng không nhịn nổi mà ca ngợi.
Mọi người đều định thần lại nhìn sang một người trong hiệp hội y học đang chủ động giơ tay vỗ tay.
Những người còn lại lần lượt bỏ những thứ trong tay mình xuống rồi lần lượt vỗ tay.
Bộp, bộp, bộp...
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Lâm Chính mỉm cười tỏ ý nói mọi người yên lặng, sau đó nhìn về phía Ramon vẫn đang còn thẫn thờ tại chỗ: “Hội trưởng Ramon, tôi tin rằng anh sẽ không quên món nợ đâu nhỉ?”
“Ramon, anh nên xin lỗi tôi!”, Anna định thần lại, lập tức gằn giọng.
Ramon gần như nghiến chặt răng, anh ta hằn học nhìn Anna, mười ngón tay nắm chặt.
“Sao? Hội trưởng Ramon, anh vẫn còn đứng đó làm gì? Lẽ nào anh hối hận rồi sao? Hàng trăm triệu dân trên toàn cầu đều đang nhìn đó, nếu anh muốn hối hận thì cũng được thôi, tôi lại không thể làm gì anh cả. Có điều, danh tiếng của hiệp hội y học này có lẽ cũng sẽ bị ảnh hưởng theo”, Lâm Chính mỉm cười, nói.
Ramon tức đến mức mặt mày đỏ gay, lúc này anh ta đã không còn biết nên nói gì mới phải. Xin lỗi ư? Vậy thì sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa, nhưng không xin lỗi thì cũng chẳng còn chút thể diện...
Lúc này, anh ta đã vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Ù ù, ù ù....
Đúng lúc này, điện thoạic ủa Ramon có cuộc gọi đến. Ramon sững sờ, vội lấy điện thoại ra.
“Ramon!”, bên kia đầu dây gần như vang lên tiếng thét.
“Ông...xin ông đừng giận...”, Ramon vội nói.
“Đừng giận sao? Bây giờ hiệp hội y học đã trở thành trò cười cho cả thế giới rồi, cậu còn bảo tôi đừng giận? Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu xin lỗi thì cậu cút khỏi hiệp hội đi. Từ hôm nay trở đi, toàn bộ kinh phí hiệp hội y học cắt giảm một nửa”, giọng nói bên kia rõ vẻ phẫn nộ.
“Không, thưa ông, ông không thể như thế được”, Ramon cuống lên, vội nói, nhưng đối phương đã cúp máy từ bao giờ.
Ramon nhìn điện thoại trong tay mình với vẻ mặt thất thần.
“Ramon, nhìn bộ dạng của anh thì quả thực muốn nuốt lời rồi, anh thật khiến tôi quá thất vọng, mời anh lập tức rời khỏi đây! Vài ngày nữa tôi sẽ phái người tới đối chất ở toà án về việc anh vu khống học sinh Anna của tôi lấy trộm tài liệu của hiệp hội y học. tôi sẽ để toà án lấy lại công bằng cho Anna!”, Lâm Chính lắc đầu, lên tiếng.
“Cậu...”, Ramon tức tối, hận không thể lao lên xé xác người Hoa Quốc đáng ghét này đi.
Lúc này, anh ta đột nhiên nhớ ra gì đó nên bật cười lạnh lùng lên tiếng: “Bác sĩ Lâm, cậu có vẻ rất đắc ý nhỉ?”
“Tôi không thể đắc ý sao?”, Lâm Chính cười, hỏi.