Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 829




Chương 834: Không có mắt

Hùng Mẫn Sinh luống cuống tay chân. 

Ông ta cũng là luật sư nổi tiếng, mặc dù không bằng ba luật sư lớn ở Yên Kinh, nhưng ở phía Đông Bắc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đương nhiên từng tiếp xúc với một số khách hàng giỏi giang. 

Ông ta biết rõ đường lối trong đó. Lúc trước không biết, bây giờ thấy rõ được bối cảnh của Dương Hoa, ông ta hiểu rõ một khi Lâm Chính quyết định buộc ông ta biến mất, ông ta tuyệt đối không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai. 

Trước kia ở tòa án, ông ta còn muốn dồn Dương Hoa và thần y Lâm vào chỗ chết. Bây giờ mình thành cá trên thớt, Chủ tịch Lâm là người cầm dao, sao ông ta không sợ cho được? 

“Tôi cho ông hai con đường”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

“Cậu… Cậu nói đi…”. 

“Thứ nhất là làm việc cho tôi, gia nhập đoàn đội luật sư của tôi, thứ hai là biến mất”. 

Nghe được câu nói đó, Hùng Mẫn Sinh cảm thấy hơi thở mình đông cứng. 

Biến mất? 

Hai chữ đơn giản bao hàm quá nhiều ý nghĩa… 

Là biến mất như thế nào? 

Chỉ là biến mất trước mặt Lâm Chính? 

Hay là… chết? 

Hùng Mẫn Sinh run rẩy, gần như không nghĩ ngợi gì mà hô lên: “Tôi chọn con đường thứ nhất, tôi chọn con đường thứ nhất! Chủ tịch Lâm, tôi chọn cái thứ nhất!”. 

Thời khắc sinh tử, ai cũng sẽ lựa chọn giống như ông ta! 

“Được, từ ngày mai ông sẽ làm việc dưới trướng Kỷ Văn, tiền lương sẽ trả theo mức cơ bản của văn phòng luật sư”, Lâm Chính nói. 

“Được! Được! Không thành vấn đề, cảm ơn Chủ tịch Lâm, tôi sẽ làm việc thật tốt thưa Chủ tịch Lâm! Tôi nhất định sẽ không làm cậu thất vọng”, Hùng Mẫn Sinh cúi đầu khom lưng, vội nói, trên mặt toát đầy mồ hôi. 

“Quay về đi”, Lâm Chính phất tay. 

Hùng Mẫn Sinh lập tức run rẩy chạy ra ngoài. 

Võ Nhân cũng tạm biệt Lâm Chính. 

Phương Thị Dân, Phan Long và Thu Huyền Sinh vẫn ở cạnh chứng kiến cảnh này đều cười khổ không thôi. 

Ba người đưa mắt nhìn nhau, không ai không cảm thấy đồng cảm. 

Hùng Mẫn Sinh cũng thật thức thời, thủ đoạn của Chủ tịch Lâm thật sự khiến người ta kinh ngạc. 

“Thần y Lâm, đoàn đội luật sư của cậu e là càng ngày càng lợi hại”, Trịnh Nam Thiên không nhịn được lên tiếng. 

Đầu tiên là hai luật sư thiên tài Khang Gia Hào và Kỷ Văn, sau đó lại có Võ Nhân và Hùng Mẫn Sinh gia nhập. Phòng pháp lý của Dương Hoa gần như có thể sánh ngang với ba luật sư lớn ở Yên Kinh. 

Huống hồ, bởi vì Phương Hồng mà đôi khi Phương Thị Dân cũng không thể không giúp Lâm Chính. 

E rằng trong nước không ai có thể so sánh với Lâm Chính nữa. 

“Nhân tài trong nước xuất hiện liên tục, đoàn đội luật sư nho nhỏ của tôi chỉ hỗ trợ xử lý một vài tranh chấp về nghiệp vụ, không tính là gì”. 

“Nếu cậu mà còn không tính là gì, vậy trong nước không còn đoàn đội luật sư nào giỏi nữa rồi!”, Trịnh Nam Thiên bất đắc dĩ nói. 

Lâm Chính cười nói, sau đó quay sang Phan Long, Phương Thị Dân, Thu Huyền Sinh nói: “Lần này vẫn phải cảm ơn ba vị luật sư, nếu không có các ông, có lẽ lần này tôi sẽ phải sứt đầu mẻ trán mất thôi”. 

“Thần y Lâm khách sáo quá, có ông cụ Trịnh ở đây, thật ra vụ kiện này có chúng tôi hay không cũng vậy. Chúng tôi chỉ lộ mặt ra một chút mà thôi, thực tế cũng không giúp được gì”, Phương Thị Dân cay đắng cười nói. 

“Dù thế nào, các ông cũng xem như cho tôi chút mặt mũi. Lát nữa mọi người quay về xin hãy mang theo chút quà mọn”, Lâm Chính cười nói. 

Quà mọn? 

Ba người lập tức sáng mắt lên. 

Quà mọn của thần y Lâm? Thế chắc chắn không phải tầm thường. 

“Thần y Lâm, không biết tôi có phần hay không?”, Trịnh Nam Thiên cũng ngồi không yên, vội hỏi. 

“Đương nhiên là có! Đều có phần, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi!”, Lâm Chính cười nói. 

“Có thuốc tăng thọ không?”, Phương Thị Dân vô thức hỏi. 

Nhưng ông ta vừa nói xong lại cảm thấy quá lỗ mãng, ngay sau đó tràn đầy áy náy nói: “Thần y Lâm, xin lỗi, tôi lỡ lời…”. 

“Không sao”, Lâm Chính lắc đầu, mỉm cười nói: “Thật ra không chỉ có thuốc tăng thọ”. 

Một câu đơn giản, nhưng lại khiến nhịp thở của ba người như ngừng lại. 

Không chỉ có thuốc tăng thọ? 

Thế có nghĩa là bao gồm cả thuốc tăng thọ ở trong đó? 

Trời ạ, còn có thứ tốt như vậy? 

Lúc này, điện thoại của Lâm Chính vang lên. 

Lâm Chính liếc nhìn màn hình gọi tới, sau đó mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại”. 

“Cứ tự nhiên!”, ba người đồng thanh lên tiếng. 

Lâm Chính gật đầu, sau đó ấn nút nghe. 

Chốc lát sau, anh cúp máy. 

“Thần y Lâm, sao rồi?”, Trịnh Nam Thiên hỏi. 

“Tên Phạm Lạc đó lại gây chuyện, hắn giao chiếc USB đó cho giới truyền thông, rõ ràng hắn không muốn chấp nhận kết quả xử án”. 

“Xem ra có đôi khi không thể quá khoan dung với người khác, nếu không sẽ khiến người đó thêm kiêu căng, ngang ngược!”, Trịnh Nam Thiên vỗ gậy chống, lạnh lùng nói. 

“Tôi không định khoan dung với hắn!”. 

“Ồ? Thế cậu định làm thế nào?”. 

“Mọi chuyện cứ xử lý theo pháp luật, bản thân loại người này cũng không sạch sẽ, muốn đưa hắn vào tù cũng không phải chuyện khó. Tôi sẽ nói Kỳ Văn, Gia Hào đi xử lý”, Lâm Chính nói. 

“Thần y Lâm, tôi cũng giúp một tay”, Phương Thị Dân vội vàng lên tiếng. 

“Nếu không ngại tôi làm vướng tay, tôi cũng sẵn lòng dốc hết sức vì thần y Lâm”, Thu Huyền Sinh cũng mỉm cười nói. 

“Tôi cũng vậy”, Phan Long cười nói. 

Ba luật sư lớn đều đã bày tỏ thái độ, chuyện này khiến Lâm Chính dở khóc dở cười. 

“Dùng dao mổ trâu giết gà sao?”. 

“Haizz, thần y Lâm, cậu nói vậy là sai rồi, đây phải là giết gà dọa khỉ. Tên Phạm Lạc này dám gây rắc rối cho cậu thêm nữa thì không thể tha thứ dễ dàng được, cứ để ba người họ xử lý giúp cậu đi, cũng cho người ngoài thấy thực lực của cậu để bọn họ không dám động vào cậu nữa!”, Trịnh Nam Thiên cười nói. 

“Được, vậy thì làm phiền ba người”, Lâm Chính gật đầu. 

“Thần y Lâm khách sáo rồi”. 

Ba người họ cười nói, sau đó rời khỏi văn phòng. 

“Tôi cũng nên về rồi”, Trịnh Nam Thiên gật đầu với Tiểu Triệu, Tiểu Triệu lập tức đẩy xe lăn, định đưa ông ta rời đi. 

“Đại thống lĩnh Trịnh, có câu này tôi muốn hỏi ông”, Lâm Chính đột nhiên nói. 

“Câu gì?”. 

“Là chuyện liên quan đến hai tài liệu mà ông mang đến lần này… Không phải nói chuyện chế tạo là bí mật sao? Vì sao hôm nay đại thống lĩnh lại công khai chuyện này?”. 

“Đó là vì không giấu được nữa rồi”, Trịnh Nam Thiên bất lực cười nói: “Từ khi quân đội dùng thuốc của cậu, sức chiến đấu tăng lên rất nhiều. Các nước đều đang nghiên cứu quân đội của chúng ta, nhiều người đã chú ý đến cậu. Nếu đã không giấu được nữa, vậy thì nhân cơ hội này công bố ra ngoài, làm vậy cũng tỏ rõ sự thản đãng. Đương nhiên, điều quan trọng là cũng có thể giúp cậu bớt đi rất nhiều rắc rối, sau này cũng sẽ không có ai không có mắt chọc vào cậu nữa. Phải biết nếu cậu gặp rắc rối, quân đội cũng sẽ gặp rắc rối, cậu hiểu chứ?”. 

Lâm Chính gật đầu, đương nhiên hiểu ý của Trịnh Nam Thiên. 

Ông ta giúp Lâm Chính không chỉ là vì giao tình giữa hai người. 

Quan trọng là còn phải bảo đảm sức chiến đấu của quân đội. 

Đó là trách nhiệm của ông ta, cũng là thiên chức của ông ta. 

Buổi họp báo kết thúc, Lâm Chính quay về Dương Hoa.