Chương 791: Làm gì cũng được!
“Điều kiện gì cậu cứ nói! Chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng”, viện trưởng Đặng vội vàng lên tiếng.
“Tôi hi vọng bệnh viện có thể cung cấp phòng bệnh tốt nhất cho bác của tôi đồng thời điều động những nhân viên y tế giỏi nhất và cũng miễn phí cả phí điều trị. Viện trưởng Đặng, có được không?”, Cao Lam mỉm cười.
Dứt lời, cả nhà họ Tô quay qua nhìn anh ta.
“Cao Lam, chuyện này…”, Tô Nhu sững sờ nhìn anh ta.
“Tô Nhu, ông ấy là bác của cậu thì cũng là bác của tôi. Mà đã là bác thì đương nhiên tôi phải để bác ấy ở phòng tốt nhất, nhận được sự chăm sóc tốt nhất rồi. Cậu nói xem có đúng không?”, Cao Lam nhìn chăm chăm Tô Nhu
Nếu nói Tô Nhu không cảm động thì chắc chắn là giả.
“Cảm ơn cậu, Cao Lam”, cô cúi đầu.
“Không cần khách sáo. Tô Nhu, chúng ta không chỉ là bạn học mà còn là bạn bè mà”, Cao Lam mỉm cười. Viện trưởng Đặng cũng nhanh chóng đồng ý.
Hành động này của Cao Lam không chỉ lấy được rất nhiều thiện cảm từ nhà họ Tô mà còn hạ gục toàn bộ bọn họ.
“Tiểu Cao thật biết làm người”.
“Đúng vậy, những cũng chỉ có cậu ấy mới làm được như thế”.
“Nhà họ Tô gặp may rồi! Mau đuổi tên vô dụng kìa và giữ lấy chàng rể nghìn vàng này đi”.
“Tô Nhu đúng là không hề đơn giản. Cả gia đình một bước lên tiên rồi…”
Đám đông xì xầm bàn tán.Một thanh niên giàu có lại có mối quan hệ rộng thế thì ai mà không thích. Nhất là Tô Trân, bà ta cứ nhìn chăm chăm Cao Lam. Bà ta cũng biết ý tứ của anh ta nên đã đi nói chuyện với Trương Tinh Vũ.
Cả bệnh viên nhanh chóng được treo hết băng rôn. Tô Thái cũng được đưa tới phòng bệnh cao cấp cùng với những nhân viên y tế dày dặn kinh nghiệm. Viện trưởng Đặng sắp xếp rất nhiều các chuyên gia túc trực bên giường bệnh, đợi bác sĩ Anna tới.
Cao Lam và Tô Nhu cũng đợi bên trong. Anh ta vừa gọi điện hỏi thư ký thì được biết Anna đã hạ cánh xuống sân bay vào lúc 5h25 phút chiều. Từ sân bay lái xe tới bệnh viện không tới nửa tiếng. Cũng có nghĩa là còn vài chục phút nữa thì Anna sẽ có mặt ở đây.
Rất nhiều các chuyên gia cảm thấy hào hứng. Anna ít khi lộ diện trước đám đông thế nhưng trong giới y học thì thân phận của cô ta cực cao. Y thuật của cô ta cũng khiến người khác phải kinh ngạc. Nếu mà đề cử một đại diện của y học phương Tây thì Anna đủ khả năng đảm nhận.
Nếu mời cô ta đứng lớp một buổi chia sẻ kinh nghiệm y học hàng đầu thì đối với những người chuyên gia này không khác gì báu vật. Trong hành lang đã xuất hiện bóng dáng của vài nhà báo. Đến cả người của Cục vệ sinh cũng có mặt. Mọi thứ dần trở nên long trọng hơn.
Cao Lam nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ đắc ý, hơn nữa anh ta còn nhìn chăm chăm Tô Nhu với vẻ tình tứ hiện rõ trong ánh mắt. Anh ta biết khoảnh cách anh ta có được Tô Nhu không còn xa nữa.
Thế nhưng…Sau khi Anna đáp xuống sân bay đã không tới bệnh viện mà bắt xe đi tới tập đoàn Dương Hoa.
Lâm Chính lúc này đang ở trong phòng làm việc đọc kịch bản của đạo diễn Tống Kinh gửi tới. Bộ phim đã bắt đầu quay. Mặc dù Tô Dư xảy ra cuyện nhưng không ảnh hướng tới tiến độ của toàn đội phim.
Lâm Chính cẩn thận đọc kịch bản, phát hiện không có vấn đề gì lớn. Chỉ là nhân vận mà Tống Kinh yêu cầu anh tham gia hơi đường đột. Anh biết, Tống Kinh chẳng qua muốn mượn hình tượng của anh để tạo thế cho bộ phim mà thôi.
“Thôi kệ ông ta đi”, Lâm Chính cười chua chát, vứt kịch bản qua một bên.
Cộc cộc! Có tiếng gõ cửa.
“Vào đi”.
Cánh cửa mở ra, Mã Hải bước vào: “Chủ tịch, cô Anna tới rồi. Cô ấy muốn gặp cậu”, Mã Hải cung kính nói.
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Đang ở dưới lầu rồi ạ”.
“Bảo cô ấy về đi”, Lâm Chính không có hứng thú khi nhắc tới Anna nên phất tay
“Vâng”, Mã Hải gật đầu.
Thế nhưng lúc này cánh cửa đột nhiên được mở ra. Một bóng hình tức tốc lao vào. Mã Hải giật mình. Lâm Chính ngước lên nhìn thì thấy người vừa lao vào chính là Anna.
“Thưa thầy, xin thầy hãy tha thứ cho tôi!”, Anna chạy tới trước bàn của Lâm Chính, chống hai tay xuống bàn, nhìn anh chăm chăm.Cô ta tới đường đột, thở hổn hển, quần áo thì xộc xệch, giày thì rơi mất một chiếc, cứ thế chạy trên đôi chân trần.
“Cô Anna..”, Mã Hải lập tức bước tới. Thế nhưng Lâm Chính đã ra dấu ngăn lại. Anh xua tay. Mã Hải hiểu ý, lập tức ra khỏi phòng làm việc và đóng cửa lại.
“Cô tới cũng tốt’, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Tôi biết mình sai rồi. Thưa thầy, chỉ cần thầy tha thứ và tiếp tục truyền thụ Đông y cho tôi thì bắt tôi làm gì cũng được”, Anna hoảng sợ giãi bày.
Cô ta rất sùng bái y thuật, cũng đặt hi vọng cao vào y thuật. Vì vậy, địa vị của Lâm Chính trong trái tim cô ta luôn nằm ở một vị trí mà không ai có thể thay thế.
“Tôi rất chú trọng tới y phẩm. Mà y phẩm của cô thì không được cao cho lắm…”, Lâm Chính nói.
“Y phẩm sao?”, Anna nghe thấy vậy thì khựng người.