Chương 773: Muốn trách cũng phải trách ông
Chỉ thấy Lâm Chính ở bên kia đang dùng một tay bóp cổ Tam trưởng lão Sở Túc, và nhấc ông ta lên.
Hai tay Sở Túc đều bị gãy, toàn thân đầy máu, giãy giụa kịch liệt, tròng mắt lồi ra như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
Ông ta sắp không cầm cự nổi nữa.
Dù ông ta giãy giụa kiểu gì cũng không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Lâm Chính.
Còn mọi người xung quanh cũng đã nằm lăn lóc khắp nơi.
Đó đều là các trưởng lão và đệ tử tinh nhuệ của đảo Vong Ưu.
Tất cả đã bị phế, không đứng dậy nổi nữa.
Mới được bao lâu chứ... Mà bọn họ đã bị Lâm Chính xử lý xong rồi?
Đảo chủ đảo Vong Ưu ngây người ra nhìn, đầu óc trống rỗng.
Vèo!
Đúng lúc này, tiếng xé rách không khí vang lên.
Chỉ thấy Lâm Chính vung tay, cơ thể Sở Túc bay thẳng về phía đảo chủ đảo Vong Ưu.
Ông ta vội vàng bước tới, chìa tay ra đỡ.
Bốp!
Sở Túc nặng nề rơi vào lòng ông ta.
Lực xung kích khổng lồ khiến hai cánh tay đảo chủ đảo Vong Ưu tê rần, lùi lại mười mấy bước mới đứng vững.
"Tam trưởng lão, ông không sao chứ?", đảo chủ đảo Vong Ưu vội hỏi.
"Không... không có gì đáng ngại...", Sở Túc khó nhọc nói, sau đó ngoẹo đầu sang một bên, ngất xỉu.
Đảo chủ đảo Vong Ưu chứng kiến cảnh này, vẻ mặt rất phức tạp.
Chỉ trong một lát... tất các trưởng lão của đảo Vong Ưu đều bị hạ gục, cùng với một nửa đệ tử tinh nhuệ của đảo...
Từ khi đảo Vong Ưu thành lập đến nay... chưa từng xảy ra chuyện như vậy...
Ông ta hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt đanh lại.
"Bố, đừng đánh nữa, chúng ta đưa Thiên Kiêu Lệnh cho Lâm thiên kiêu đi", Huyết U U vừa khóc vừa xông tới, run rẩy kêu lên.
"Con muốn đảo Vong Ưu chúng ta cúi đầu trước cậu ta sao?", đảo chủ đảo Vong Ưu trầm giọng quát.
"Bố... con không có ý đó... Con... con chỉ...", Huyết U U há miệng.
"Sư muội, đã đến lúc này rồi mà em còn muốn đầu hàng? Nếu chúng ta cúi đầu, thì chúng ta sẽ mất hết", Huyết Trường Phong cũng ra mặt, lạnh lùng nói.
Lâm Chính đã đánh cho hắn thua te tua, khiến hắn mất hết tự tin, mà thực lực Lâm Chính thể hiện ra lúc này lại càng khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Đánh bại nhiều trưởng lão như vậy chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đây là điều mà hắn chắc chắn không thể làm được.
Hơn nữa hắn nhìn ra được, thiên phú của Lâm Chính cao hơn hẳn hắn, hôm nay hắn không đánh lại được anh, thì e là sau này càng khó hơn.
Anh đã trở thành cơn ác mộng của Huyết Trường Phong.
Nhưng nếu hôm nay giết được người này ở đây, thì hắn... sẽ không bị ám ảnh nữa.
Thế nên Huyết Trường Phong liền trở nên to gan, quyết định liều một lần này, giết chết Lâm Chính.
"Trường Phong còn hiểu chuyện hơn con! U U, con còn bé lắm sao?", đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận nói.
Ông ta bỗng dưng không thấy cảm kích cô con gái này nữa.
Tuy cô con gái này đã đưa thần y đến chữa khỏi bệnh cho chị dâu, nhưng cũng mang đến tai họa to lớn cho đảo Vong Ưu.
"Bố, con... con lại làm sai điều gì sao?", Huyết U U nói đầy tủi thân.
"Con còn nói con không làm sai điều gì? Nếu không phải con mang họa này đến, thì tại sao đảo Vong Ưu chúng ta lại ra nông nỗi này chứ?", đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận quát.
"Bố, con..."
Huyết U U á khẩu.
Nhưng Lâm Chính lại lên tiếng.
"Đảo Vong Ưu ra nông nỗi này sao lại là lỗi của Huyết U U chứ? Chẳng phải là vì ông sao? Tôi vốn đã định đi rồi, nhưng ông vì lòng tham mà cố giữ tôi ở lại. Nếu không vì ông thì tôi đã rời khỏi đảo Vong Ưu từ lâu rồi, sao lại gặp họa như ngày hôm nay chứ?".
"Cậu nói cái gì? Cậu... cậu đang trách tôi?", đảo chủ đảo Vong Ưu tức giận.
"Chẳng lẽ tôi nói sai sao?", Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Cậu..."
Đảo chủ đảo Vong Ưu tức điên lên, trầm giọng quát: "Lâm Chính, tôi phải lấy mạng cậu!".
Ông ta tức giận gầm lên một tiếng rồi lao tới.
Khí thế khủng khiếp được triển khai toàn bộ.
Lúc này, đảo chủ đảo Vong Ưu chẳng khác nào một con sư tử nổi giận, vô cùng hung hăng đáng sợ.
Nhưng Lâm Chính không sợ, anh lạnh lùng hừ một tiếng, lại đâm thêm bốn cây châm vào hai cánh tay, rồi xông về phía ông ta.
"Đảo chủ, để con giúp!", Huyết Trường Phong hét lên.
"Không cần, bổn đảo chủ phải đích thân giết thằng chó chết to gan này!", đảo chủ đảo Vong Ưu gầm lên, rồi tung một quyền ra.
Quyền như sao băng, thế như chẻ tre, không thể đỡ nổi.
Nhưng Lâm Chính vẫn chẳng có vẻ gì là sợ hãi, cũng tung một quyền ra.
Bốp!
Hai quyền va chạm!
Một luồng sức mạnh bỗng chốc lan ra.
Khoảnh khắc đó, mọi người chỉ cảm thấy sóng khí cuồn cuộn, ai nấy đều phải lùi lại, thậm chí mặt đất còn khẽ rung chuyển.
Một cú đánh quá khủng khiếp!
Nếu người nào trúng quyền này, thì e là đã tan xác rồi...
Nhưng, đối mặt với một quyền đáng sợ như vậy của đảo chủ, Lâm Chính vẫn đỡ được.
Hơn nữa... còn không lùi lại nửa bước.
Bất động như núi.
"A!", đảo chủ đảo Vong Ưu vô cùng không cam lòng, lại gầm lên rồi tung một quyền về phía đầu Lâm Chính.
Ngay sau đó, Lâm Chính giơ cánh tay lên đỡ.
Bốp!
Lại một luồng sức mạnh lan ra từ vị trí va chạm.
Nhưng... Lâm Chính vẫn sừng sững bất động.
Hơi thở của đảo chủ đảo Vong Ưu không khỏi nghẹn lại.
"Bây giờ thì đến lượt tôi rồi!".
Lâm Chính lạnh lùng quát, bàn tay đang nắm tay của đảo chủ bỗng bóp chặt lại.
"Hự..."
Đảo chủ đảo Vong Ưu lập tức phát ra tiếng kêu nhỏ.
Ông ta chỉ cảm thấy nắm đấm của mình dường như sắp bị bóp nát.
Lực đạo truyền tới từ bàn tay... sợ là đủ để dời non lấp bể.
Rốt cuộc đây là yêu nghiệt đến từ nơi nào... còn trẻ tuổi nhưng đã sở hữu sức mạnh như vậy?
Trong lòng ông ta cảm thấy kinh hãi.
Đúng lúc này, Lâm Chính lại phát lực, chộp lấy nắm tay của đảo chủ đảo Vong Ưu, rồi hất mạnh ra ngoài sân luyện võ.
Vèo!
Ông ta lập tức bay đi như một ngôi sao băng, nặng nề va vào cửa sân luyện võ.