Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 753




Chương 758: Tôi cũng là thiên kiêu!

Trương Tử Tường là người của đảo, từ nhỏ lớn lên ở đây. Hắn là người có uy lực khá cao trong đám đệ tử, thực lực cũng không phải hạng xoàng. Mặc dù không thể bằng Huyết Trường Phong nhưng so với các đệ tử khác thì cũng là một kẻ xuất chúng”. 

Người như vậy mà bị Lâm Chính ném không khác gì bao cát, đến cả việc đáp trả cũng không có cơ hội. Mới có vài chiêu mà hắn đã bị đánh bị hoàn toàn, da thịt bấy nhấy, xương cẳng gãy hết, không biết sống chết thế nào thế kia… 

Hơi bị quá đáng rồi đấy? Đám đông há mồm trợn mắt, nhìn Trương Tử Tường chìm nghỉm trong đống đổ nát. Nhất là các vị trưởng lão, họ đứng ngây ra như bị sét đánh. Nếu không phải được tận mắt chứng kiến thì chắc là họ không dám tin. 

“Tử Tường”, Ngũ trưởng lão hét lên, lập tức đạp chân bay về phía bức tường. 

Ông ta thò tay vào hốc tường, lôi Trương Tử Tường ra. 

Khi đặt Trương Tử Tường xuống, họ mới thấy mặt hắn không còn ra hình người nữa, xương gãy toàn thân, mũi cũng bị gãy, trông vô cùng thê thảm. 

“Trương sư huynh”. 

“Trưởng lão, Trương sư huynh thế nào rồi?” 

“Sao lại thành ra thế này chứ?” 

Đám đệ tử vây lấy, kinh hoàng nhìn Trương Tử Tường. Ngũ trưởng lão lập tức đưa tay ra kiểm tra hơi thở và nhịp tim của hắn. Sau đó ông ta thở phào: “May mà vẫn còn thở. Có lẽ không nguy hiểm tới tính mạng!” 

“Vậy tốt quá rồi”. 

Đám đông cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc này có tiếng hét vang lên. 

“Cẩn thận”. 

Dứt lời, tất cả đệ tử xung quanh Trương Tử Tường đều giật mình. Họ đồng loạt quay đầu lại thì thấy một bóng hình đang lao tới, tông thẳng vào đám đông và đạp mạnh xuống người Trương Tử Tường. 

Hự! 

Âm thanh nặng nề lại vang lên. Trương Tử Tường bay bật ra, đập mạnh vào ngọn núi nhỏ gần đó. 

Rầm. Cả ngọn núi rúng chuyển, rồi nổ tung. 

Đất đá bay tứ tung. Trương Tử Tường lăn xuống cũng lớp đá vụn. Hắn không khác gì một đống bùn, miệng há hốc, mắt trợn ngược, tắt thở. 

“Trương sư huynh!”, đám đông hét lên. 

“Tử Tường”. 

Ngũ trưởng lão lao tới ôm Trương Tử Tường. Nhưng lúc này khi kiểm tra thì tim hắn đã không còn đập nữa. 

“Chết rồi! Tử Tường…chết rồi”, Ngũ trưởng lão hét lên. 

Hiện trường bàng hoàng. Lần này đến cả đảo chủ cũng không nhịn được nữa phải đứng bật dậy. Tất cả đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính – người vừa kết liễu Trương Tử Tường. Họ thấy anh đứng điềm nhiên như không hề có chuyện gì. 

Đám đông thất kinh. Đến cả Lương Huyền Mi cũng cảm thấy sợ hãi. Giết người trong chớp mắt. Cô ta nào ngờ người anh họ của mình lại khủng khiếp đến thế… 

“Lâm Chính”, Ngũ trưởng lão tức giận chỉ về phía anh và gầm lên: “Câu…cậu dám giết Tử Tường! Cậu quá độc ác!” 

“Độc ác sao? Không phải các người nói là nếu không đánh lại tôi thì chết cũng không quản à? Tại sao giờ lại nói là tôi á?”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại. 

“Cậu…”, Ngũ trưởng lão mặt đỏ linh căng, nói không nên lời. Sắc mặt đám người Huyết Nham trông vô cùng khó coi. Họ siết chặt nắm đấm. 

Lúc này, Lâm Chính nói tiếp: “Người của đảo Vong Ưu, các người nghe đây. Các người lăng mạ em họ tôi, đánh hội đồng cô ấy. Tôi đều thấy cả. Nhưng khi đó tôi không biết cô ấy là em nuôi của mình nên cũng không so đo với các người. Giờ biết rồi thì các người phải tôn trọng cô ấy. Tôi không tính sổ những chuyện đã qua là đã nể mặt lắm rồi. Vậy mà các người không cho chúng tôi rời đi, vậy thì đừng có oán trách tôi. Nếu muốn đánh nhau thì tôi sẽ chơi với các người tới cùng”. 

Lời nói của anh vô cùng bá đạo. 

“Vậy ý của cậu Lâm là cậu muốn trở thành kẻ địch của đảo chúng tôi”, đảo chủ dứng dậy, nhìn Lâm Chính với vẻ trịch thượng. 

“Câu này nên để tôi hỏi ông mới phải. Đảo chủ, trước đó tôi đã nói rồi, tôi không muốn kết thù với các người, thế nhưng các người cứ khăng khăng ngăn bọn tôi lại. Riêng điều đó đã được coi như trở thành kẻ địch của tôi rồi. Tôi không thích phiền phức, nhưng phiền mức mà cứ tìm tới thì tôi cũng không ngán gì đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói tiếp. 

Đảo chủ khẽ chau mày, lắc đầu: “Cậu Lâm, y thuật của cậu rất lợi hại nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ. Thực lực cũng chỉ có vậy mà thôi. Nếu như thật sự đấu với người của đảo Vong Ưu thì tôi không nghĩ cậu có thể chiếm thế thượng phong đâu. Dù sao thì cậu cũng đã cứu phu nhân nên tôi cũng cho cậu một cơ hội. Cậu đi đi! Chuyện của Tử Tường, tôi không so đo với cậu nữa”. 

“Em gái tôi thì sao?” 

“Cô ấy à? Không đi được!” 

“Tại sao?” 

“Trường Phong là niềm hi vọng của đảo chúng tôi, là thiên kiêu. Đại hội lần này, toàn bộ đảo đều trông chờ vào cậu ấy. Thứ mà cậu ấy muốn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đưa cho cậu ấy. Vì vậy, cậu hiểu chứ? Tôi không thể vì một cô Diên Nữ mà đắc tội với thiên kiêu được. Dù là ai thì cũng sẽ lựa chọn như tôi thôi”, đảo chủ nói rất bình tĩnh nhưng giọng điệu vô cùng đanh thép. 

Lâm Chính nghe thấy vậy đành cười bất lực, sau đó lắc đầu: “Đảo chủ, đây thật sự là suy nghĩ của ông sao?” 

“Đúng vậy! Có vấn đề gì à?” 

“Đương nhiên là có! Bởi vì ông sẽ được chẳng bằng mất đấy!” 

“Ồ? Nghĩa là sao?” 

“Ông vì không muốn đắc tội với ‘thiên kiêu’ này mà lại đi đắc tội với ‘thiên kiêu’ khác đấy. Ông nói xem vậy thì có phải là được không bằng mất không? 

Đảo chủ giật mình, đám đông cũng cảm thấy hoang mang. 

“Một thiên kiêu khác sao? Cậu Lâm, đảo của chúng tôi chỉ có một người được chọn, vậy người còn lại đâu?”, Huyết Nham trầm giọng. 

Lúc này Lâm Chính lấy ra một lệnh bài, nói bằng vẻ vô cảm: "Đừng tưởng chỉ có Huyết Trường Phong là thiên kiêu. Tôi cũng vậy đấy”. 

Dứt lời, cả hiện trường sục sôi. Tất cả các trường lão đều trố mắt bước về trước nhìn lệnh bài. 

“Thiên Kiêu Lệnh!” 

“Trời ơi, là Thiên Kiêu Lệnh” 

Đảo chủ đanh mặt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạc nhiên: “Cậu…cũng là thiên kiêu sao?” 

“Rốt cuộc anh là ai vậy?”, Huyết Trường Phong đẩy đám đông ra, bước tới và lạnh lùng hỏi. 

“Không phải các người đã biết tên của tôi rồi sao? Tôi là Lâm Chính!” 

“Lâm Chính?", Huyết Trường Phong suy nghĩ nhưng không biết người này là ai. 

Bỗng có một vị trưởng lão hô lên: “Cậu là..thần y Lâm…thần y Lâm!”