Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 736




Chương 741: Người ngã ngựa đổ

Sau khi người đó rời đi, Lâm Chính đi về phía người tên Tiểu Thúy. 

“Công tử, có… có gì dặn dò sao?”, Tiểu Thúy hơi hoảng hốt, vội cúi đầu nói. 

“Không cần phải câu nệ như vậy, đi theo tôi trò chuyện mấy câu đi”, Lâm Chính cười nói. 

“Vâng, công tử”, Tiểu Thúy gật đầu, sau đó đi theo Lâm Chính đi ra khỏi sân. 

Lâm Chính hiên ngang đi trên đường, không hề sợ hãi, mắt nhìn đông nhìn tây, tỏ ra vô cùng hiếu kỳ. 

Tiểu Thúy lại vô cùng căng thẳng, cúi đầu đi theo. 

Trông cứ như công tử nhà giàu kiêu ngạo phách lối dẫn theo người hầu ra phố thời cổ đại vậy. 

“Công tử, không được đi vào nơi đó”. 

Tiểu Thúy đột nhiên phát giác ra điều gì, vội hô lên. 

Lâm Chính đang định đi về phía cửa chợt khựng lại, dừng bước, nhìn cánh cửa trước mắt, hỏi: “Đây là đâu?”. 

“Đây là cửa sau của võ trường luyện võ của đệ tử trên đảo, anh không phải người trên đảo, vào đó mà bị phát hiện thì hỏng bét”, Tiểu Thúy sốt ruột nói. 

“Thế à?”. 

Lâm Chính gãi đầu, sau đó suy nghĩ một lúc, quay người đi tới phía trước. 

Tiểu Thúy thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm. 

“Tiểu Thúy, cô là người trên đảo phải không?”, Lâm Chính đi phía trước thuận miệng hỏi. 

“Thưa công tử, không phải, tôi là người ngoài đảo, chỉ mới lên đảo ba năm trước”, Tiểu Thúy nói. 

“Người ngoài đảo?”, Lâm Chính hơi bất ngờ: “Vậy sao cô lại đến đây?”. 

“Đương nhiên là muốn đến đây học võ”, Tiểu Thúy thở dài một hơi, nói: “Đáng tiếc quy tắc của đảo Vong Ưu là người ngoài đảo đến đây học võ phải làm người hầu ba năm. Năm nay là năm thứ ba của tôi, đợi làm hết năm nay, tôi mới có thể chính thức trở thành đệ tử của đảo Vong Ưu”. 

“Còn có quy tắc như vậy à?”, Lâm Chính kinh ngạc không thôi, nói. 

“Đương nhiên, người trên đảo nói làm vậy là để rèn luyện tâm tính của người ngoài đến đây. Dù sao tâm tính không đủ thì khó mà học được võ công trên đảo. Nhưng cũng có ngoại lệ, nếu là người mà đảo Vong Ưu tự khiêu chiến, hoặc người có thiên phú dị bẩm có thể miễn ba năm làm người hầu, có thể học võ ngay, đồng thời được danh sư chỉ dạy. Tư chất Tiểu Thúy bình thường, cho nên chỉ có thể làm theo quy tắc”, Tiểu Thúy buồn rầu nói. 

Đãi ngộ của thiên tài luôn luôn đặc biệt. 

“Hóa ra là vậy…”, Lâm Chính khẽ gật đầu. 

Lúc này, anh mới nhớ tới điều gì, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Tiểu Thúy, có phải trên đảo này có một người tên là Lương Huyền Mi không?”. 

“Lương Huyền Mi?”, Tiểu Thúy gãi đầu, sau đó lắc đầu: “Tôi không biết, tuy tôi ở trên đảo ba năm, nhưng tôi luôn làm việc ở tầng lớp bên dưới. Nếu là đệ tử nhập thất thì tôi rất ít tiếp xúc, hơn nữa…”. 

“Hơn nữa cái gì?”. 

“Hơn nữa, có một số đệ tử được đảo chủ ban tên, rất ít người biết tên thật của bọn họ”. 

“Thế à…”. 

Lâm Chính nhíu mày. 

Lương Huyền Mi là con gái của mẹ nuôi, nói đúng ra cũng là em gái nuôi của mình. Lần này đến đây, anh cũng định xem xem cô ấy sống ở đây ra sao. 

Suy cho cùng, người được đảo Vong Ưu đưa đến đây, nếu luyện tốt thì không sao, nếu luyện không tốt, người thì chết người bị thương. Nếu Lương Huyền Mi xảy ra chuyện thì phải nghĩ cách đưa cô ấy đi. 

Mẹ đã không còn, Lâm Chính rất quan tâm người mẹ nuôi này. 

Anh hơi lo lắng tiến về phía trước. 

Đúng lúc đó… 

Rầm! 

Một tiếng động nặng nề vang lên. 

Một người bay ra khỏi cửa, đập mạnh xuống con đường cách đó không xa. 

Hai người đang đi tới lập tức giật mình, nhìn sang người đó. 

Đó là một đệ tử của đảo Vong Ưu. Lúc này anh ta đang bầm mắt tím mặt, miệng toàn máu, người ngã trên đất, ôm ngực không ngừng rên la. 

Lúc này, vài đệ tử lao ra từ trong cánh cửa bên cạnh, vây xung quanh đệ tử đó. 

“Sư đệ, sư đệ sao rồi?”. 

“Sư đệ không sao chứ?”. 

“Chết tiệt!”. 

“Thật là quá đáng!”. 

Mấy người nghiến răng nghiến lợi, vô cùng căm hận. 

Trong cửa lại có vài người bước ra. 

So với những người lúc trước, đám người này ăn mặc lộng lẫy, hơn nữa ai cũng kiêu ngạo, trên mặt hiện lên nụ cười. 

Rất rõ ràng, hai nhóm người này không phải kẻ chung đường. 

Tiểu Thúy biến sắc, đi tới mấy bước, khẽ giọng nói với Lâm Chính: “Anh Lâm, chúng ta mau chóng đi vòng qua đi”. 

“Chuyện này là sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi Tiểu Thúy. 

Nhưng Tiểu Thúy lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Anh Lâm, anh đừng hỏi nhiều như vậy, đi mau đi…”. 

“Đi? Không được, chuyện thú vị như vậy sao tôi phải đi?”, Lâm Chính cười hỏi. 

“Anh Lâm, anh chỉ là người ngoài đảo. Đây là chuyện trong đảo chúng tôi, anh không tiện ở lại đây…”, Tiểu Thúy sốt ruột. 

“Chuyện trong đảo? Đó cũng là chuyện của các cô, không liên quan đến tôi. Tôi cũng không can thiệp, mà ở đây cũng không phải chỗ cấm vào, vì sao tôi không thể ở lại đây?”, Lâm Chính bật cười, nói. 

“Ơ…”, Tiểu Thúy á khẩu. 

Lúc này lại nghe một nam đệ tử dẫn đầu lên tiếng: “Đám đệ tử ngoại đảo các người toàn là một đám vô dụng, các người ở lại trên đảo chỉ lãng phía tài nguyên trên đảo. Tôi khuyên các người vẫn nên tìm ngày tốt xin đảo chủ rời khỏi đảo đi, sớm ngày cút khỏi đảo Vong Ưu chúng tôi đi!”. 

“Anh… Trương Tử Tường! Anh ức hiếp người quá đáng!”, một đệ tử không nhịn được mắng. 

“Ức hiếp người quá đáng? Vậy sao? Tôi chỉ đang chỉ dạy võ công cho các người, tiếc là đảo Vong Ưu chúng tôi truyền dạy võ học thượng thừa cho các người, các người lại không học được, còn trách ai?”, người tên Trương Tử Tường kia lắc đầu nói. 

“Anh… chúng tôi mới vừa vào đảo bao lâu? Học võ bao lâu? Sao có thể bì được với anh?”. 

“Kẻ thua luôn có lý do này lý do kia”. 

“Khốn nạn, các người sẽ không có kết cục tốt, chúng tôi nhất định sẽ trả thù!”, đệ tử kia lại chửi mắng. 

Nhưng anh ta vừa dứt lời, một gã đàn ông vóc dáng to cao ở bên cạnh Trương Tử Tường đã lao lên. 

Gã tiến tới mấy bước, giống như một con bò điên tông vào mấy người họ, kéo đệ tử kia về phía trước. 

Đệ tử kia há miệng, đang định nói gì đó thì thấy người đàn ông cao to đưa tay bóp cổ anh ta, sau đó dùng sức xách anh ta lên. 

“Ư… A… A… A…”. 

Đệ tự kia ôm cổ, hô hấp khó khăn. 

“Anh làm gì vậy?”. 

“Thả sư huynh tôi ra!”. 

“Mau dừng tay!”. 

Người xung quanh phẫn nộ gào lên, đồng loạt xông tới. 

Nhưng gã đàn ông cao to vẫn không sợ, cười lớn ha hả, vung nắm đấm to như bao cát đấm mạnh vào khớp xương của đệ tử kia. 

Rắc! 

Rắc! 

Rắc! 

Rắc! 

Tiếng xương gãy vang lên, đệ tử kia đang điên cuồng giãy giụa đột nhiên cơ thể xụi lơ, cả người thõng xuống, tứ chi mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, người đã ngất đi. 

“Ha ha ha, mấy người muốn tôi thả nó ra? Không thành vấn đề, trả lại cho mấy người!”. 

Gã đàn ông cao to cười lớn, đột nhiên dùng sức. 

Vù!