Chương 726: Tư Mã Tàng đứng bên bờ vực
“Thần y Lâm?”.
Tư Mã Tàng ngã ngồi xuống ghế, trên mặt không có biểu cảm gì nhiều, vẻ mặt nghiêm túc, siết chặt nắm đấm.
Kim Huyết Hổ Tú đã gửi đi.
Dương Hoa và thế gia Tư Mã đã trở thành kẻ thù.
Đã là kẻ thù thì đương nhiên thế gia Tư Mã sẽ không có hi vọng gì với thuốc tăng thọ này, e rằng có đánh chết Lâm Chính, Lâm Chính cũng sẽ không cho.
“Gia chủ đừng lo, loại đan dược đi ngược đạo trời như vậy sao có thể tồn tại? Tôi đoán đan dược đó chắc cũng giống thực phẩm phục hồi chức năng trên tivi, có lẽ là giả. Cậu ta chỉ là nhờ vào chút danh tiếng của cậu ta lừa mấy ông bà lão ở Yên Kinh mà thôi”, một người của nhà Tư Mã lên tiếng.
“Có lý”, Tư Mã Trường Tâm gật đầu: “Tôi chưa bao giờ nghe nói ai uống thuốc mà có thể tăng tuổi thọ. Nếu vậy chẳng phải là có thể trường sinh bất lão hay sao? Chắc chắc là giả!”.
“Đông y mà, toàn là những thứ huyền ảo”.
“Tôi đoán đây chỉ là một thủ đoạn thần y Lâm tạo thế cho Dương Hoa của mình mà thôi”.
“Chương Sư Hà và nhà họ Hạ là bạn bè thân thiết, mà nhà họ Hạ và thần y Lâm lại có quan hệ không tồi, tôi nghĩ đây chỉ là một vở kịch nhà họ Chương phối hợp với thần y Lâm diễn mà thôi”.
Người của nhà Tư Mã lên tiếng.
Tư Mã Tàng cũng gật đầu, nhưng ông ta vẫn không mấy yên tâm, lên tiếng: “Vì sao chuyện này lại lan truyền ở Yên Kinh, nhưng đến bây giờ thế gia Tư Mã mới biết?”.
“Đúng đấy, đáng ra không nên như vậy chứ? Tin tức của nhà chúng ta không nhanh nhạy đến thế sao?”, Tư Mã Trường Tâm cũng cảm thấy nghi hoặc.
“Đi, lập tức phái người điều tra chuyện này”.
“Vâng, gia chủ!”.
Có người chạy đi.
Tư Mã Sóc Phương rơi vào trầm tư.
“Gia chủ, con thấy chuyện này không đơn giản. Con vẫn cho rằng nhà Tư Mã chúng ta gặp họa như ngày hôm nay chắc chắn là có liên quan đến thần y Lâm”, Tư Mã Sóc Phương lên tiếng.
“Sóc Phương, có phải cháu bị thần y Lâm cướp mất Thiên Kiêu Lệnh nên thành ra sợ cậu ta rồi không?”, Tư Mã Trường Tâm nhíu mày hỏi.
“Chú hai… cháu…”.
“Đúng vậy, Sóc Phương, từ khi cậu xảy ra chuyện, tính tình cậu càng lúc càng không như trước kia. Trước kia cậu kiêu ngạo cương quyết, tự tin đến thế nào, bây giờ thì sao? Sợ đầu sợ đuôi, cậu sợ đến vậy sao?”, lại có người nói.
“Sóc Phương, con lui xuống nghỉ ngơi đi, thời gian này con đã quá mệt mỏi rồi”, Tư Mã Tàng xua tay, bình tĩnh nói.
Tư Mã Sóc Phương âm thầm nghiến răng, nhưng cuối cùng cũng không kiên trì nữa, chỉ khẽ gật đầu, sau đó khởi động xe lăn bằng điện quay người rời đi.
Đúng lúc đó, người lúc nãy vừa mới chạy ra ngoài vội vã quay về.
Hắn thở hổn hển, vẻ mặt căng thẳng.
Sóc Phương sững sờ, lập tức dừng lại.
“Gia chủ, có tin tức rồi, nhưng… nhưng mà…”, người đó run rẩy nói, trong mắt tràn ngập nỗi sợ.
“Chuyện gì? Nghe được tin gì rồi?”, Tư Mã Trường Tâm vội hỏi.
“Gia chủ, đã chứng thực rồi, thuốc tăng thọ đó đúng là do thần y Lâm làm ra. Giờ đây cả tầng lớp cấp cao ở Yên Kinh đều muốn có được thuốc tăng thọ, mà điều kiện có được thuốc tăng thọ là…”.
“Là gì? Cậu mau nói đi!”.
Người bên cạnh thúc giục.
Người đó nuốt nước bọt, mắt lộ ra vẻ kinh hãi, run rẩy nói: “Điều kiện là… chỉ cần trở thành kẻ địch của thế gia Tư Mã chúng ta, ra tay đối phó với thế gia Tư Mã thì có thể nhận được một viên thuốc tăng thọ…”.
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều trắng như tờ giấy.
Tư Mã Trường Tâm lùi lại mấy bước, lưng đụng vào vách tường phía sau mới dừng lại, cả người đã ngây ra như phỗng.
Tư Mã Tàng thoáng chốc như già đi mười tuổi, ngồi trên ghế, ngây ngốc nhìn người đó. Ông ta há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra được…
“Gia chủ, mọi người đã coi thường thần y Lâm rồi!”, Tư Mã Sóc Phương hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
“Phải…”, Tư Mã Tàng ngập ngừng, nói.
“Vì sao nhà họ Kiều và nhà họ Mạnh đột nhiên phản bội chúng ta, cắt đứt quan hệ với chúng ta? Điều đó đã nói rõ vấn đề! Hơn nữa, hai ngày trước nhà họ Đoàn vẫn luôn cầu xin sự giúp đỡ của chúng ta. Bọn họ cũng sứt đầu mẻ trán, hai ngày liên tục nhà họ Đoàn gọi điện cho chúng ta không hề ngưng nghỉ, nhưng hôm nay lại không gọi đến một cuộc nào. Nếu con đoán không lầm, e rằng nhà họ Đoàn… cũng định cắt đứt quan hệ với chúng ta!”, Tư Mã Sóc Phương nói tiếp.
“Không thể nào!”.
Tư Mã Trường Tâm quát lên: “Bảy mươi năm trước, nhà họ Đoàn gặp nạn, là nhà Tư Mã chúng ta! Nhà Tư Mã chúng ta đã giúp bọn họ vượt qua kiếp nạn, thoát khỏi tai ương, nếu không, Yên Kinh làm gì còn nhà họ Đoàn nữa? Bọn họ vong ân phụ nghĩa! Bọn họ vong ân phụ nghĩa!”.
Tư Mã Trường Tâm lật đổ bàn trà, đá đổ ghế, phẫn nộ gào lên.
Người xung quanh đều giật mình, nhưng không ai dám lên tiếng.
Đúng lúc này, quản gia chạy nhanh vào trong, hai tay dâng lên một vật.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vật đó, mắt mở to.
Tư Mã Sóc Phương nhắm mắt lại, không lên tiếng nữa.
Quản gia đi thẳng đến trước mặt Tư Mã Tàng mới dừng lại, trên tay ông ta là chiếc khăn hổ của nhà họ Đoàn.
Tư Mã Tàng run rẩy nhận lấy khăn hổ, vành mắt tràn ngập nước mắt…
“Nhà họ Đoàn từng thề độc với ông nội tôi, mãi mãi không phản bội thế gia Tư Mã. Hôm nay, bọn họ đã phản bội lời thề… phản bội… lời thề…”, Tư Mã Tàng nhắm hai mắt lại, nói.
“Thần y Lâm không hổ là thần y Lâm. Mặc dù không biết thuốc tăng thọ này là thật hay giả, nhưng dù có là giả cũng đủ khiến chúng ta chao đảo. Ở Yên Kinh, những nhân vật lớn tuổi ai mà không có quyền cao chức trọng. Người đứng ở độ cao như bọn họ đâu còn quan tâm đến danh lợi gì đó, bọn họ chỉ quan tâm mình có thể sống bao lâu, còn bao nhiêu thời gian. Dù bọn họ biết thuốc tăng thọ là giả, bọn họ cũng sẵn lòng đánh cược một ván. Thần y Lâm chỉ cần tung thuốc tăng dược này ra, thế gia Tư Mã chúng ta sẽ trở thành mục tiêu công kích, không còn đường nào có thể trở tay”.
Tư Mã Sóc Phương khàn giọng nói: “Gia chủ, chúng ta… đã không thể đặt chân ở Yên Kinh này nữa!”.
“Con có ý gì?”, Tư Mã Tàng nhìn chằm chằm Tư Mã Sóc Phương, hỏi.
“Đầu hàng thần y Lâm, sau đó lập tức rời khỏi Yên Kinh… Nhận thua đi!”, Tư Mã Sóc Phương hạ giọng nói.
Dứt lời, da thịt của tất cả mọi người đều giật giật mãnh liệt.
Tư Mã Trường Tâm ngã ngồi xuống đất, mất hồn mất vía, không còn tinh thần gì nữa.
Ai có thể ngờ được, thế gia Tư Mã làm mưa làm gió ở Yên Kinh lại bị dồn đến bờ vực chỉ trong một đêm…
Đúng là thế sự vô thường…
“Không! Không được! Tuyệt đối không được!”.
Tư Mã Tàng đột nhiên mở to hai mắt, tâm trạng cực kỳ kích động hét lên: “Thế gia Tư Mã chúng ta đứng vững ở Yên Kinh mấy trăm năm nay. Nơi đây là gốc rễ của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không đi, không đi đâu cả. Nếu thế gia Tư Mã bị đuổi khỏi Yên Kinh, tôi chết đi còn có mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông nhà Tư Mã? Tôi còn mặt mũi nào đứng vững ở trong nước?”.
“Gia chủ…”.
“Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun, nếu không đi, chỉ sợ thế gia Tư Mã sẽ khó mà giữ được mạng sống”.
Mọi người đều khuyên nhủ.
“Bây giờ tin tức vừa mới lan truyền, nhiều người chỉ đang ở giai đoạn chuẩn bị tấn công nhà Tư Mã. Nếu không đi, một khi bọn họ chuẩn bị xong xuôi, đến lúc đó… sẽ là giông bão gió giật, không thể chống đỡ nữa rồi”, Tư Mã Sóc Phương nghiêm giọng nói.