Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 702




Chương 707: Chấn động

“Thầy, thầy… thầy đang làm gì vậy?”, mấy học trò hoảng hốt, vội vàng hỏi. 

Nhưng Mạnh Châu phớt lờ bọn họ, chỉ nhìn Lâm Chính chằm chằm, ánh mắt đầy mong chờ. 

Lâm Chính cũng vô cùng kinh ngạc, hỏi Mạnh Châu: “Ông làm cái gì vậy?”. 

“Tôi… tôi muốn học Cửu Long Châm Pháp… Mong thầy Lâm hãy dạy tôi với!”, Mạnh Châu kêu lên. 

Hóa ra ông ta đã nhìn ra, châm pháp của Lâm Chính không những đã đạt tới cảnh giới Thiên Công, mà còn dùng Cửu Long Châm Pháp vô cùng thần kỳ. 

Mạnh Châu chỉ từng nhìn thấy bộ châm pháp này từ chỗ thầy mình, nhưng bởi vì lúc đó châm thuật của ông ta chưa đủ thành thạo, nền tảng không vững, nên thầy ông ta không truyền thụ luôn tuyệt học này. Sau đó thầy ông ta qua đời đột ngột, bộ châm pháp này cũng trở thành niềm tiếc nuối trong lòng Mạnh Châu. Mấy năm nay sau khi thầy chết, ngày nào Mạnh Châu cũng nghĩ tới bộ châm pháp này. 

Nhưng bộ châm pháp này là châm pháp cổ, theo ông ta được biết thì chỉ có thầy mình biết. 

Ông ta vốn tưởng nó đã thất truyền, nhưng không ngờ thần y Lâm cũng biết. 

Mạnh Châu vô cùng kích động. 

Cũng chẳng quan tâm đến những tranh giành lợi ích vớ vẩn kia nữa. 

Bây giờ ông ta chỉ muốn học được bộ châm pháp này, còn đâu không muốn nghĩ gì nữa… 

Lâm Chính yên lặng nhìn ông ta, sau đó nói: “Tôi chỉ dạy những người có đức, nếu không có y đức, dù thiên phú tốt đến đâu tôi cũng không dạy, ông hiểu chứ?”. 

“Tôi hiểu! Tôi hiểu! Thầy, chỉ cần thầy chịu dạy tôi, thì thầy bảo tôi làm gì cũng được! Tôi xin nghe thầy hết!”, Mạnh Châu vội vàng nói. 

“Ồ, cho dù nhà họ Mạnh bảo ông đối phó với tôi thì ông cũng mặc kệ sao?”, Lâm Chính hỏi. 

Mạnh Châu sửng sốt, suy nghĩ một lát, rồi cắn răng đáp: “Một ngày làm thầy cả đời làm cha! Nếu thầy đồng ý dạy cho tôi, tôi sẽ nghe theo thầy!”. 

Lâm Chính trầm mặc nhìn Mạnh Châu. 

Thấy ánh mắt thành khẩn của ông ta, anh liền gật đầu: “Được, ông lại đây, đứng bên cạnh tôi học”. 

Mạnh Châu lập tức bước tới, đứng bên cạnh Lâm Chính. 

Mấy học trò của Mạnh Châu chứng kiến cảnh này đều há hốc miệng. 

Không ai ngờ được mọi chuyện lại trở nên như vậy… 

“Thầy… thầy ơi!”, một học trò run rẩy gọi Mạnh Châu. 

“Còn không mau lại đây bái kiến sư tổ đi!”, Mạnh Châu trầm giọng quát. 

“Việc này…” 

Mấy người họ há miệng, đầu óc trống rỗng. 

“Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh lên!”, Mạnh Châu lại quát. 

Bọn họ bất đắc dĩ, chỉ có thể bước tới. 

“Bái kiến sư tổ…” 

Ở chỗ rẽ hành lang, một người đàn ông lấy điện thoại ra. 

“Kết quả thế nào? Là ai thắng?”, bên kia điện thoại là một giọng nói khàn khàn và nghiêm túc. 

“Mạnh Châu không thi đấu y thuật với thần y Lâm nữa!”. 

“Sao vậy? Thần y Lâm vẫn đang kéo dài thời gian sao?”, giọng nói kia có vẻ không vui. 

“Không phải…” 

“Vậy thì có chuyện gì?”. 

“Ừm… Mạnh Châu… nhận thần y Lâm làm thầy…” 

“Cái gì?”. 

Giọng nói ở bên kia điện thoại nâng lên quãng tám. 

Tin Mạnh Châu bái sư nhanh chóng lan truyền, khiến giới cổ y của cả Hoa Quốc đều chấn động. 

Tuy người bình thường không biết tới Mạnh Châu, nhưng những ai từng tiếp xúc với giới cổ y, không có ai là không biết tới ông ta. 

Nhà họ Mạnh là thế gia y dược, còn Mạnh Châu lại là bác sĩ giỏi nhất của nhà họ Mạnh, là sự tồn tại nổi tiếng như cồn trong giới Đông y Yên Kinh. 

Nhưng người như vậy lại trở thành học trò của thần y Lâm… 

Đúng là không thể tin được. 

Đương nhiên, người chấn động nhất là nhà họ Mạnh và thế gia Tư Mã… 

Đặc biệt là nhà họ Mạnh, bọn họ không ngờ người mình phái đi lại trở thành người của kẻ thù chỉ trong chớp mắt như vậy… 

Tư Mã Tàng nổi trận lôi đình, gọi ngay cho gia chủ nhà họ Mạnh. 

“Các ông làm ăn kiểu gì vậy?”, Tư Mã Tàng tức giận hỏi. 

“Gia chủ Tư Mã, chúng tôi cũng không biết nữa, bên này đang liên hệ với Mạnh Châu”, gia chủ Mạnh muốn khóc mà không có nước mắt. 

“Tôi hy vọng tốt nhất đây là kế hoạch của nhà họ Mạnh các ông, nếu không mặt mũi của chúng tôi cũng bị nhà họ Mạnh các ông làm cho mất hết. Bây giờ đang có bao nhiêu người cười nhạo chúng ta, mau gọi Mạnh Châu về cho tôi. Nếu làm hỏng chuyện này, tôi sẽ lấy nhà họ Mạnh các ông ra khai đao đầu tiên!”. 

Nói xong, Tư Mã Tàng tắt luôn điện thoại. 

Gia chủ Mạnh đặt điện thoại xuống, quay lại quát: “Gọi điện thoại cho Mạnh Châu, bảo ông ta lăn về ngay!”. 

“Gia chủ, đã gọi rồi, Mạnh Châu nói ông ta phải học Cửu Long Châm Pháp gì đó, tạm thời không về được”, một người nhà họ Mạnh đáp. 

“Nói với ông ta rằng, nếu không về thì cút khỏi gia tộc cho tôi!”, gia chủ Mạnh gầm thét. 

“Tôi cũng nói rồi, Mạnh Châu nói không sao hết… Chờ ông ta học được Cửu Long Thần Châm, thì gia tộc sẽ mời ông ta về…” 

Phụt! 

Gia chủ Mạnh tức đến mức phun ra một ngụm máu. 

… 

Nhà họ Mạnh thất bại, chỉ còn nhà họ Đoàn. 

Nhưng hiển nhiên nhà họ Đoàn sẽ không hành động khinh suất như vậy nữa, dù sao nhà họ Kiều và nhà họ Mạnh đã liên tiếp thất bại, nếu nhà họ Đoàn không chuẩn bị kĩ càng, e là cũng tự rước nhục vào thân. 

Nhưng Lâm Chính đã không muốn ngồi yên chịu chết nữa. 

Sau khi ra khỏi học viện, anh liền trở về tập đoàn Dương Hoa. 

“Đã chuẩn bị xong chưa?”. 

“Đã chuẩn bị xong rồi, Chủ tịch Lâm, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào?”. 

“Bắt đầu đi”. 

Lâm Chính nói. 

Thế lực dưới trướng Lâm Chính nhanh chóng bắt đầu hoạt động. 

Gần như trong vòng 10 phút sau khi anh hạ lệnh, tất cả những người có liên quan đến nhà họ Đoàn đều không thể mua được bất cứ loại thuốc nào do Dương Hoa sản xuất ở các hiệu thuốc lớn. 

Nhất là thuốc chữa bệnh nhồi não và bệnh viêm mũi.