Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 7





Chương 7: Mau đuổi cậu ta ra ngoài

“Lúc trước tôi nói bác thiếu một kim bác không tin, mà bây giờ, một kim bị thiếu đó đang lấy đi mạng sống của bà nội, tình trạng của bà nội rất nguy cấp, nếu bác không để tôi đi vào thì thật sự không cứu nổi bà nội nữa đâu”, Lâm Chính lên tiếng rất đúng lúc. 

“Cái tên vô dụng này! Cậu nói cái gì? Cậu đang trách tôi sao? Cái đồ không biết lớn nhỏ này!”, Tô Cối nổi giận muốn xông lên cho Lâm Chính một bài học, nhưng bị Tô Bắc ngăn cản. 

“Anh hai, đừng kích động!”, Tô Bắc khuyên: “Bây giờ tình hình của mẹ rất tệ, có thể mất bất cứ lúc nào, nếu các anh đã bó tay thì không bằng để thằng nhóc này thử đi”. 

“Chú điên sao mà đi tin lời tên ngốc này?”, Tô Cối trừng Tô Bắc. 

Tô Bắc cười thầm, nhỏ giọng nói: “Anh hai, mẹ mà chết, tất cả mọi chuyện anh làm đều uổng phí, tài vụ của công ty cũng chưa chắc sẽ nằm trong tay em, em nghĩ đây là chuyện chúng ta đều không muốn nhìn thấy. Nếu chúng ta đã hết cách thì cứ để cậu ta đi, hơn nữa, nếu cậu ta đi rồi mà mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì… chẳng phải anh cũng sẽ không cần gánh tội sao?” 

Tô Cối lập tức hiểu ý của Tô Bắc, hơi nhướng mày. 

“Ý chú là đẩy hết mọi trách nhiệm lên người Lâm Chính?” 

“Nếu mẹ xảy ra chuyện, chuyện này bị đồn ra ngoài, người của Giáng Thành biết anh chữa bệnh khiến mẹ mình chết, điều này sẽ đem lại ảnh hưởng rất lớn cho danh tiếng của anh, nói không chừng anh cả cũng sẽ lấy chuyện này ra làm cái cớ, bây giờ có người gánh tội giúp anh, từ chối làm gì?” 

Tố Cối nghe vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ông ta ngẫm nghĩ một lát, hừ khẽ nói: “Cái gì mà gánh tội, mẹ xảy ra chuyện không liên quan đến tôi”. 

Tô Bắc cười chứ không nói gì. 

“Lâm Chính, cậu vào đây!”, Tô Cối ho một tiếng, xoay người lạnh lùng nói. 

“Bố, bố thật sự để tên vô dụng này đi vào ạ?”, Tô Cương trợn to mắt. 

“Bố là bác sĩ hay con là bác sĩ? Chuyện ở đây do bố quyết định!!!”, Tô Cối quát mắng. 

Tô Cương rụt cổ, người nhà họ Tô không nói gì nữa. 

“Đi vào đi!”, Tô Cối nói với Lâm Chính. 

“Bác hai, tôi chịu ra tay là nể mặt Tô Nhu, hy vọng bác có thể hiểu rõ điều này”. 

Lâm Chính hờ hững nói, đi thẳng vào trong không quay đầu lại. 

Trong mắt Tô Cối lộ vẻ phẫn nộ, người nhà họ Tô thì mắng to. 

Tô Nhu vô cùng lúng túng. 

Vào phòng cấp cứu, Lâm Chính bước nhanh về phía bàn cấp cứu. 

“Cậu là ai?” 

“Cậu làm gì đấy? Sao ngay cả áo vô khuẩn cũng không mặc?” 

Mấy bác sĩ đứng vây quanh cụ bà chất vấn. 

Lâm Chính chẳng thèm để tâm, thẳng thừng đẩy người đứng bên cạnh bàn cấp cứu ra, duỗi tay bấm xuống huyệt đạo trên người cụ bà. 

Không cần dao, không cần kim, chỉ cần hai ngón tay như thế? 

Người này đang làm gì vậy? 

Người xung quanh chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. 

“Có chuyện gì thế? Ai cho cậu ta vào đây vậy?” 

“Y tá, mau đuổi cậu ta ra ngoài!” 

“Đúng là đi lung tung”. 

Một bác sĩ đeo kính tức giận giậm chân, muốn đuổi Lâm Chính đi. 

Phòng cấp cứu có hơi lộn xộn. 

Tô Cối đi vào vội vàng tiến lên muốn giải thích. 

Nhưng đúng lúc này… 

Tít!!! 

Một âm thanh chói tai vang lên. 

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn sang mới phát hiện hình ảnh trên máy đo điện tâm đồ đã là một đường thẳng. 

“Tim của bệnh nhân... ngừng đập rồi!”, một bác sĩ trẻ tuổi khàn giọng nói. 

“Thời gian quá gấp rút”. 

“Bác sĩ Tô, xin nén đau thương”. 

Mấy bác sĩ y tá khác cởi mũ thở dài. 

“Mẹ kiếp!” 

Tô Cối xông lên túm lấy cổ áo của Lâm Dương, giận dữ gào thét: “Cậu hại chết mẹ tôi, cậu trả mạng mẹ tôi lại đây!” 

Nói xong, ông ta còn muốn đánh Lâm Chính. 

Người bên cạnh vội kéo Tô Cối lại. 

“Bác sĩ Tô đừng kích động”. 

“Kích động? Mẹ của tôi bị cậu ta hại chết rồi còn bảo tôi đừng kích động?”, Tô Cối kích động la lên: “Tôi muốn truy cứu trách nhiệm của tên này, tôi muốn kiện cậu ta!” 

Tô Cối hoàn toàn điên rồi. 

Trước cửa phòng cấp cứu đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: 

“Bác sĩ Tô, người khác cứu mẹ cậu, sao cậu có thể lấy oán trả ơn muốn kiện người ta được?” 

Nghe thấy lời này, mọi người đều nhìn ra ngoài cửa. 

Một ông lão dáng người gầy gò đứng trước cửa, dù lão không cao, còn ốm yếu, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sáng. 

“Là ông Tề!” 

Các bác sĩ lộ vẻ cung kính. 

Ông Tề là tiền bối đức cao vọng trọng của bệnh viện Đông y, viện trưởng gặp cũng phải khách sáo mấy phần. 

“Ông Tề, người này hại chết mẹ tôi, sao ông còn nói cậu ta có ơn với tôi?”, Tô Cối cắn răng hỏi. 

Nhưng ông Tề lại liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Ai nói mẹ cậu chết rồi?” 

“Hả?”, Tô Cối ngơ ngác. 

Đột nhiên. 

“Khụ khụ khụ…”