Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 694




Chương 699: Bẫy rập

Sau khi ly rượu vỡ tan, quán bar trở nên hỗn loạn. 

Không ít khách khứa của quán bar nhìn sang chỗ ly rượu bay đến. 

Đó là vị trí khách VIP nằm ở bên phải quán bar. 

Ở chỗ ngồi có nhiều thanh niên nam nữ, ai nấy ăn mặc hở hang, thời thượng. 

Lúc này, dường như bọn họ đang tranh cãi gì đó, một trong các cô gái ôm mặt, miệng có máu, trông giống như bị tát. 

“Tiểu Mai!”, Tô Nhu sửng sốt, vội vàng bước nhanh đến. 

“Tiểu Nhu, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”, cô gái đang ôm mặt nhìn thấy Tô Nhu đi đến, lập tức mừng rỡ, vội vàng tiến tới, kích động la lên. 

Lâm Chính không đi theo mà quan sát xung quanh, dò xét mỗi một vị khách ở đây. 

Một lúc sau, điện thoại vang lên. 

Lâm Chính bấm nút nghe. 

“Thế nào?”. 

“Chủ tịch Lâm, chúng tôi đã điều tra xung quanh, quanh đây không có người của nhà họ Kiều!”. 

“Vậy còn khách của quán bar?”. 

“Chúng tôi đang coi camera, nếu phát hiện có gương mặt lạ nào chưa từng tới quán bar trước đây, chúng tôi sẽ đưa bọn họ đi ngay. Bây giờ người của chúng tôi đã trà trộn vào quán bar. Cậu Lâm, một khi có chuyện gì, chúng tôi sẽ tiến hành xử trí ngay”. 

“Được!”. 

Lâm Chính cúp máy. 

Một lát sau. 

Tô Nhu ở bên kia nhanh chân bước tới. 

“Lâm Chính, trên người anh có mang theo tiền không?”, Tô Nhu hỏi. 

“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính vội hỏi. 

“Bạn em vừa mới uống rượu không cẩn thận làm ướt quần áo một người. Bộ quần áo đó trị giá ba mươi nghìn tệ, bây giờ đang đòi bạn em đền tiền. Người đó chỉ lấy tiền mặt, nhưng trên người em không mang theo nhiều tiền mặt như vậy, anh xem trên người anh có bao nhiêu tiền mặt? Có thì cho em mượn trước, đợi vài bữa em chuyển lại cho anh”, Tô Nhu nói. 

“Tiền mặt?”, Lâm Chính nhíu mày: “Bây giờ làm gì có ai đem tiền mặt theo bên người? Không phải ai cũng dùng điện thoại chuyển khoản thanh toán hết sao?”. 

“Em cũng thấy lạ, bạn em không đủ tiền, em nói chuyển khoản cho anh ta, anh ta khăng khăng không chịu. Hay là thế này, Lâm Chính, anh cầm thẻ ngân hàng của em, đi tới máy ATM gần đây rút tiền mặt”, Tô Nhu nói, sau đó lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa qua. 

“Được”, ánh mắt Lâm Chính khẽ dao động, gật đầu. 

Tô Nhu quay người trở về chỗ đám nam nữ kia, nói gì đó với họ. 

Lâm Chính đi đến góc cua, đưa thẻ cho người áo đen từ bên cạnh đi tới. 

Người áo đen lập tức chạy đi. 

Khoảng mười phút sau, người áo đen đưa một xấp tiền mặt và thẻ cho Lâm Chính, Lâm Chính cầm lấy tiền mặt đi về phía Tô Nhu. 

“Này, tiền mặt đến rồi, lần này bạn tôi có thể đi được chưa?”, Tô Nhu đưa tiền mặt ra trước mặt người đó, lên tiếng. 

Thanh niên nhuộm tóc màu xanh lam, đeo bông tai ở trước mặt liếc nhìn Tô Nhu, hừ một tiếng: “Chừng này làm sao đủ?”. 

“Sao lại không đủ? Không phải anh nói đền anh ba mươi nghìn tệ sao? Anh tự mình đếm xem, đây là ba mươi nghìn tệ tiền mặt, không thiếu đồng nào!”, Tô Nhu nóng nảy nói. 

“Đây chắc là ba mươi nghìn tệ tiền mặt, tôi tin, nhưng… bây giờ không đơn giản chỉ là đền ba mươi nghìn tệ nữa rồi”, thanh niên cười nhạt nói. 

“Anh có ý gì? Không phải trước kia anh nói đền ba mươi nghìn tệ thì để tôi đi hay sao?”, cô gái tên Tiểu Mai sốt ruột. 

“Ha, đó là cái giá trước đây, các người kéo dài thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ không nên trả cho tôi chút lãi hay sao?”. 

“Lãi? Vậy anh muốn bao nhiêu?”, Tô Nhu nghiến răng hỏi. 

“Đưa thêm ba mươi nghìn tệ là được!”, thanh niên nhún vai. 

“Anh… Anh rõ ràng là đang bắt chẹt!”, Tô Nhu tức giận, nói với Tiểu Mai: “Tiểu Mai, báo cảnh sát luôn đi cho xong! Nên đền thế nào, đền bao nhiêu, chờ cảnh sát đến không phải sẽ biết hay sao?”. 

“Không… đừng, Tô Nhu, nếu cậu báo cảnh sát, mình… mình chắc chắn sẽ vào tù…”, Tiểu Mai muốn nói lại thôi, vội ngăn cản. 

Thật ra Tô Nhu hiểu ý của Tiểu Mai. 

Nếu thật sự báo cảnh sát, Tiểu Mai cũng sẽ gặp rắc rối, phải biết rằng cô ấy cũng không sạch sẽ. 

Những cô gái thích đến quán bar chơi sao có thể không nhiễm mấy thứ đó? Cô ta cũng không phải vào tù lần đầu, nếu còn bị bắt vào đó, không biết sẽ bị nhốt bao lâu. Vì vậy, cô ta thà nói chuyện riêng cũng sẽ không muốn gọi cảnh sát đến. 

Có lẽ phía bên kia cũng nắm bắt tâm lý này của cô ta nên mới dám trắng trợn như vậy. 

Nếu không, sao Tô Nhu lại đồng ý đền ba mươi nghìn tệ? 

Tô Nhu rất đau đầu, hỏi: “Tiểu Mai, cậu muốn thế nào? Trả thêm ba mươi nghìn tệ sao?”. 

“Trả ba mươi nghìn tệ thì ba mươi nghìn tệ. Tiểu Nhu, cậu yên tâm, mình sẽ trả lại cho cậu nhanh thôi”, Tiểu Mai năn nỉ. 

Tô Nhu do dự một lúc, sau đó nặng nề thở dài, bất lực nói: “Tiểu Mai, cậu thật sự nên thay đổi rồi”. 

Thật ra Tô Nhu không thích cách sống của người bạn này, nhưng hai người từ nhỏ đã lớn lên ở cùng một tiểu khu, xem như là bạn từ thuở nhỏ. Hơn nữa, bản tính của Tiểu Mai cũng không xấu, thỉnh thoảng cũng thổ lộ tâm sự với cô, mỗi lần xảy ra chuyện Tô Nhu luôn chạy tới giúp đỡ ngay. 

Nhưng Tô Nhu giúp được một hai lần, không thể giúp hết lần này tới lần khác. 

Hơn nữa, bản thân Tô Nhu cũng không có nhiều tiền, trong thẻ của cô chỉ có năm mươi nghìn tệ, bây giờ rút ba mươi nghìn, chỉ còn lại hai mươi nghìn, không đủ. 

“Tiểu Mai, trong thẻ của mình chỉ còn hai mươi nghìn tệ…”, Tô Nhu nhỏ giọng nói. 

“Ơ… Tô Nhu, cậu có thể hỏi mượn người khác một ít không?”. 

“Đêm hôm ai cũng ngủ cả rồi, đột nhiên gọi điện mượn tiền e là không hay lắm…”. 

“Tiểu Nhu, cậu thấy chết mà không cứu sao…”. 

“Chuyện này… Haizz, bỏ đi, mình gọi cho Lạc Thiên xem…”, Tô Nhu bất đắc dĩ nói. 

“Được, Tiểu Nhu, cậu thật là tốt với mình”, Tiểu Mai vui mừng không thôi, ôm Tô Nhu nói. 

Lạc Thiên cũng tính là sảng khoái, nhanh chóng chuyển tiền tới. Tô Nhu lại đưa cho Lâm Chính đi rút, Lâm Chính lại sai người rút ba mươi nghìn tệ, đưa cho thanh niên kia. 

Đám thanh niên nhếch mép, cũng xem như dừng ở đây. 

“Không tệ, cô gái xinh đẹp này quả nhiên sảng khoái. Nếu người đẹp đã đưa đủ tiền rồi thì chuyện này coi như qua, chúng ta đi thôi”. 

Nói xong, mấy người họ lập tức rời đi. 

“Tiểu Mai, chúng ta về thôi”, Tô Nhu nói. 

“À… Tiểu Nhu, cậu về trước đi, mình… mình về muộn một chút…”, sắc mặt Tiểu Mai hơi kỳ quái, cũng không quan tâm đến Tô Nhu, rời khỏi quán bar. 

“Ê?”. 

Tô Nhu sững sờ, vội đuổi theo: “Tiểu Mai, cậu đi đâu vậy? Tiểu Mai, đợi đã!”. 

Nhưng Tiểu Mai lại không dừng bước, nhanh chân chạy ra khỏi quán bar, chuồn về phía con hẻm nhỏ ở bên cạnh. 

“Tiểu Mai, cậu đi đâu vậy? Người đâu rồi? Tiểu Mai!”. 

Tô Nhu hoàn toàn ngơ ngác, liên tục hét lên. 

Nhưng đã không còn thấy bóng dáng Tiểu Mai đâu nữa. 

“Ngốc, em còn không hiểu nữa à? Em bị lừa sáu mươi nghìn tệ rồi!”, Lâm Chính đi tới, bình tĩnh nói. 

“Bị lừa?”, Tô Nhu ngơ ngác. 

“Bạn của em cùng bọn với người tóc xanh lam đó, bọn họ cố ý lừa tiền em. Bây giờ tiền tới tay rồi, đương nhiên Tiểu Mai cũng không diễn nữa”, Lâm Chính bình tĩnh nói. 

Tô Nhu nghe vậy, mắt mở to. 

Đột nhiên cô ý thức được điều gì, vội vàng chạy tới dãy nhà dân ở gần đó. 

“Tiểu Nhu, em đi đâu vậy?”, Lâm Chính vội hỏi. 

“Chắc chắn là vậy, chắc chắn là Tiểu Mai lại ngựa quen đường cũ, nên cô ấy mới sắp đặt bẫy lừa tiền em vào đêm hôm thế này! Nhà thuê của cô ấy ở gần đây! Chắc chắn cô ấy đang hít thứ đó ở nhà thuê!”, Tô Nhu nghiến răng nghiến lợi: “Em quyết không để cô ấy đụng tới thứ đó một lần nữa! Em phải ngăn cản cô ấy!”. 

Nói xong thì xông vào dãy nhà dân. 

Lâm Chính nhíu mày, vội vàng đuổi theo, muốn đi theo cô lên đó xem. 

Đúng lúc đó, anh đột nhiên ý thức được điều gì, vẻ mặt thay đổi, hô hấp ngưng trệ, kéo Tô Nhu lại: “Đợi đã Tiểu Nhu! Mau quay lại đây!”. 

“Sao vậy?”, Tô Nhu sửng sốt hỏi. 

Một giây sau…