Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 690




Chương 695: Ông cứu được ạ!

Hạ Quốc Hải sững sờ, đột nhiên cười chua chát: “Xem ra chỉ có người anh em tin lời nói này” 

“Sao? Chuyện này đã lan khắp ra ngoài rồi à?”, 

“Đúng vậy, thông tin đã được truyền khắp các gia tộc Yên Kinh rồi. Thế nhưng phần lớn mọi người đều không tin, họ cảm thấy tôi điên rồi” Hạ Quốc Hải bất lực nói. 

“Vậy thì Quốc Hải rốt cuộc ông có thuốc không?”, Chương Sư Hà lại hỏi. 

“Ông muốn thuốc này à?” 

Chương Sư Hà thở dài, nói giọng khàn khàn: “Đương nhiên là muốn, thực không giấu gì người anh em, tôi bệnh nặng lắm rồi!” 

Hạ Quốc Hải tối sầm mặt: “Người anh em, ý của ông là gì?” 

“Quốc Hải tôi già rồi. Lục phủ ngũ tạng đều bị suy kiệt, không còn tốt nữa. Bác sĩ nói chỉ còn sống chưa tới nửa năm, có thể qua một thời gian nữa tôi không còn cả đứng vững nữa…”, Chương Sư Hà thở dài lắc đầu. 

“Vậy sao…tuổi tác khiến con người già đi, ông tám mươi tuổi rồi nhỉ?”, Hạ Quốc Hải nói. 

“Thực ra sống đến bằng này tuổi cũng là tương đối rồi, nhưng nhà họ Chương…không có tôi thì không được. Kiến Trung đi rồi, nhà họ Chương không còn ai cốt cán nữa, trên dưới không nghe nhau, tôi vẫn chưa đi được. A Hoa thông minh, thông minh giỏi giang, tương lại sẽ thành người chủ lực của nhà họ Chương nhưng nó còn nhỏ quá, mới chỉ 12 tuổi. Vậy nên ông già này phải sống thêm thời gian nữa, đợi A Hoa trưởng thành, giao lại sự nghiệp cho thằng bé, như vậy thì tôi chết mới nhắm mắt được. Giờ mà tôi buông xuôi thì nhà họ Chương sẽ sụp đổ mất", Chương Sư Hà với đôi mắt đục ngầu, nói giọng khàn khàn. 

Cô gái đứng bên cạnh dìu ông ta cũng âm thầm rơi nước mắt. Hạ Quốc Hải lại thở dài 

Kiến Trung – con trai của Chương Sư Hà do mắc bệnh nặng đã qua đời vài năm trước. Chuyện này ông cụ Hạ cũng biết. Mặ dù nhà họ Chương ở Yên Kinh có sức ảnh hưởng lớn nhưng gia tộc lúc nào cũng chỉ có một người con trai qua các đời. Chương Kiến Trung ra đi, Chương Sư Hà chỉ còn cách cố lết cơ thể già nua của mình chống đỡ cả gia tộc và đợi cháu nội Trương Hoa của mình trưởng thành hơn. 

Thế nhưng tình hình của ông cụ…có thể cầm cự được bao lâu chứ? Đừng nói là vài năm, có khi sống ngày nào biết ngày ấy cũng nên. 

“Quốc Hải, nói thật, tôi cũng không tin thuốc của ông lắm. Tự dưng sống thọ được thêm 10 năm, nói ra chắc chẳng ai tin, nhưng tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác nữa”, Chương Sư Hà nói. 

“Vì vậy, ông muốn thử?”, Hạ Quốc Hải hỏi. 

“Tôi không sợ chết, chỉ là còn chưa buông được nhà họ Chương mà thôi. 

“Được, nếu ông muốn thử thì tôi sẽ đưa ông, nhưng ông cũng biết quy tắc rồi đấy”. 

“Biết chứ, nhưng nếu tôi thử mà không có tác dụng thì tôi sẽ không làm theo quy tắc, nếu không, sẽ gây ra rất nhiều kẻ địch cho nhà họ Chương mất. 

“Nếu vậy thì người anh em, mời ông về cho. Thần y Lâm đã nói rồi, nếu không tin thì không thể đưa thuốc được”, Hạ Quốc Hải lắc đầu. 

Chương Sư Hà nghe thấy vậy bèn chau mày: “Quốc Hải, từ khi nào mà ông cứ một mực nghe theo cậu nhóc đó vậy?” 

“Cậu nhóc đó cứu mạng tôi đấy!” 

“Vậy nên nhà họ Hạ cam tâm tình nguyện phục tùng cậu ta sao?” 

“Không phải”, Hạ Quốc Hải lắc đầu: “Vẫn còn một nguyên nhân nữa”. 

“Nguyên nhân gì?” 

“Tôi đã uống thuốc cậu ấy đưa cho rồi”. 

Đồng tử Chương Sư Hà co lại: “Hiệu quả thế nào?”, ông ta vội vàng hỏi. 

“Tôi không biết”, Hạ Quốc Hải lắc đầu: “Nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể có sự thay đổi. Tôi cảm thấy mình khỏe hơn, phản ứng cũng nhanh hơn, hơi thở dễ dàng hơn, mọi thứ đều rất tốt”. 

“Quốc Hải, ông chưa bao giờ nghĩ rằng đây là cú lừa của thần y Lâm sao? Sống thọ được 10 năm? Ai có thể biết được mình sống được bao lâu chứ. Sống thêm được 10 năm thì nói là công lao của thần y Lâm, còn người chết thì chẳng lẽ lại đi tính sổ với cậu ta? Quốc Hải, cậu không cảm thấy chuyện này rất buồn cười à?”, Chương Sư Hà trầm giọng 

“Người anh em, ông không cần phải nói vậy, tôi cũng không biết rốt cuộc thuốc này có hiệu quả như thế nào. Còn ông, nếu tin thì làm theo quy định. Còn nếu không thì ông về đi”, Hạ Quốc Hải đã nói rất rõ ràng rồi. 

Chương Sư Hà nhìn chăm chăm Hạ Quốc Hải. Ông ta không nói gì. 

Thực ra ông ta cũng không biết rằng Hạ Quốc Hải mới chỉ dùng thuốc vài giờ trước. Mới vài giờ thì liệu có nhận ra hiệu quả nổi không? 

“Ông nội..hay là chúng ta…thử đi ạ”, cô gái đứng bên cạnh khuyên bảo. 

“Nhóc à, nếu mà thuốc này có tác dụng, có đắc tội với nhà Tư Mã thì cũng vẫn có thể kéo dài được vài năm, đợi đến khi Chương Hoa trưởng thành. Chỉ sợ là…đắc tội với người ta rồi mà thuốc lại không có tác dụng thôi”, Chương Sư Hà thở dài. Đây cũng là điều khiến ông ta phải suy nghĩ nhiều nhất. 

“Nhưng ông nội, lẽ nào chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?”, cô gái lau nước mắt. 

Câu nói của cô gái khiến Chương Sư Hà á khẩu. 

Ông ta im lặng. Cúi đầu suy nghĩ. Lúc này, đột nhiên ông ta ho mãnh liệt, khuôn mặt trở nên tái mét. 

“Khụ khụ…” 

Cơn ho khiến ông ta đứng không vững, cả người loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống. Cô gái vội vàng kêu lên: “Ông nội, ông nội làm sao thế?” 

“Người anh em! Ông không sao chứ? Mau, mau đi mời bác sĩ!”, Hạ Quốc Hải vội vàng kêu lên. 

Hạ Thu Ân vội vàng chạy đi gọi bác sĩ. Chương Sư Hà ho hắt ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã ra đất, hơi thở trở nên vô cùng yếu ớt, đồng tử dãn ra. 

“Ông nội!”, cô gái đau khổ khóc thút thít. 

Một lúc sau, bác sĩ của nhà họ Hạ lập tức xách theo hộp sơ cứu chạy tới và tiến hành cấp cứu cho Chương Sư Hà. Nhưng ngay sau đó vị bác sĩ này cũng phải chau mày. 

“Bác sĩ, ông của tôi thế nào rồi?”, cô gái vội vàng hỏi. 

“Thưa ông, thưa cô, ông Chương do lúc còn trẻ không chú ý giữ sức khỏe nên giờ đã bị suy kiệt một cách nghiêm trọng. Vừa rồi do khí huyết không lưu thông dẫn tới vỡ mạch. Tình hình vô cùng nghiêm trọng, mong mọi người mau đưa ông ấy tới bệnh viện. Nhưng dù có đưa tới đó thì tôi e rằng…”, người bác sĩ ngập ngừng. 

Đám đông lập tức tái mặt. Không ai ngờ tình hình của Chương Sư Hà lại nghiêm trọng tới mức này. 

“Lập tức sắp xếp xe đi”, Hạ Thu Ân kêu lên