Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 683




Chương 688: Đến nhà

Liễu Mục há miệng, còn định ngụy biện, nhưng cuối cùng… hắn vẫn thỏa hiệp. 

Thực ra hắn biết người trước mặt mình là ai, cũng biết Từ Thiên. 

Với tính khí của loại người như Từ Thiên, băm vằm chặt chém gì đó tuyệt đối không phải là nói đùa. 

Thực ra sau khi bị bắt, Liễu Mục đã biết lần này mình toi đời rồi. Hắn vốn định bỏ trốn, nhưng đối phương hành động quá nhanh, hắn còn chưa kịp thu dọn đồ đạc, thì người của Từ Thiên đã tìm đến tận cửa. 

Đến nước này thì đã trăm miệng khó cãi… 

“Tôi nói… tôi nói… Chủ tịch Lâm, cậu… cậu đừng làm bừa…”, Liễu Mục muốn khóc mà không có nước mắt. 

“Ồ, anh biết tôi hả?”, Lâm Chính nheo mắt hỏi. 

“Đương nhiên là biết rồi, tuy cậu ít khi xuất hiện trên truyền thông, nhưng trên mạng vẫn có ảnh chụp và video về cậu mà”. 

“Là anh khuyên Lý Nam uống rượu đúng không? Có phải anh đã thêm thuốc gây ảo giác vào trong rượu của anh ta không?”, Lâm Chính hỏi. 

“Đúng… đúng vậy…”, Liễu Mục chần chừ một lát rồi đáp. 

“Liễu Mục… là anh hại tôi thật sao?”, Lý Nam kinh ngạc hỏi. 

Liễu Mục chẳng nói chẳng rằng. 

“Khốn kiếp!”. 

Lý Nam nổi giận đùng đùng, định xông tới, nhưng do tay bị còng, anh ta không thể lao tới gần Liễu Mục được, chỉ đành trừng mắt chửi mắng. 

Liễu Mục sợ hãi lùi lại mấy bước. 

Từ Thiên vội vàng ấn Lý Nam xuống. 

“Mẹ kiếp, mày hãm hại tao, Liễu Mục, tao có mắt không tròng mới làm bạn với người như mày!”, đôi mắt Lý Nam đỏ ngầu. 

Lâm Chính phất tay, ra hiệu cho Lý Nam yên lặng, sau đó nói tiếp: “Anh cho anh ta uống uống gây ảo giác, sau đó bảo người lừa anh ta rằng con gái bị ốm, bảo anh ta lái xe về, chắc anh biết tuyến đường về nhà anh ta chứ gì? Hơn nữa chắc hẳn thuốc gây ảo giác của anh không phải là thuốc độc bình thường, mà là một loại thuốc mới. Nếu tôi đoán không nhầm, uống thuốc này vào thì khi nhìn thấy màu sắc đặc biệt nào đó sẽ có hiệu quả kích thích. Tôi nghĩ chắc là màu vàng nhạt chứ gì? Dù sao chiếc sơ mi mà tôi mặc cũng có màu vàng nhạt”. 

Anh vừa dứt lời, Liễu Mục liền biến sắc. 

“Kế hoạch này của anh đúng là vô cùng kín kẽ, nếu để người gây tai nạn nghĩ rằng đây là một vụ việc ngoài ý muốn, thì còn ai nghĩ rằng vụ tai nạn giao thông này là cố ý chứ? Không thể không nói người đứng sau anh rất thông minh, chỉ đáng tiếc kẻ chủ mưu trăm điều kín kẽ lại để lộ một sơ hở. Hắn ta làm mọi chi tiết đều rất chặt chẽ, chuyện gì cũng suy tính tỉ mỉ, nhưng lại lơ là một điều duy nhất, đó chính là nhỡ không đâm chết tôi thì phải làm sao. Đây cũng là rủi ro lớn nhất của hành động này, bởi vì một khi tôi không bị đâm chết, thì chắc chắn sẽ vạch trần được kế hoạch của hắn. Tôi nghĩ chắc là hiện giờ hắn đã biết tôi điều tra ra được hắn rồi”. 

“Liễu Mục, anh hãy ngoan ngoãn nói cho tôi biết sự thật đi. Nếu anh cố sống cố chết giữ bí mật này, không những chẳng có ý nghĩa gì, mà ngược lại sẽ khiến anh gặp xui xẻo đấy, anh hãy nghĩ cho kĩ”. 

Lâm Chính bình thản nói. 

Tất cả đã bị Lâm Chính nhìn thấu. 

Liễu Mục trầm mặc. 

Từ Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Chủ tịch Lâm lại suy nghĩ một cách tỉ mỉ và chi tiết đến như vậy… 

“Tôi nói…”, Liễu Mục hít sâu một hơi, khàn giọng nói. 

“Là ai?”, Lâm Chính lập tức hỏi. 

“Tôi không quen người đó… Mấy ngày trước, ông ta đến tìm tôi, đưa cho tôi 200 nghìn tệ, bảo tôi làm những chuyện này. Ông ta không nói cho tôi biết bất cứ thông tin gì, bao gồm cả việc ông ta là ai, tại sao lại làm những chuyện này. Ông ta giấu tôi mọi chuyện, nhưng tôi không hỏi, dù sao tôi cũng không quan tâm, có ai chê tiền chứ? Hỏi nhiều như vậy làm gì…”, Liễu Mục nói. 

Từ Thiên nghe thấy thế thì vô cùng thất vọng. 

“Vậy là anh không biết gì về người đó sao?”, Lâm Chính nhíu mày. 

“Gần như là thế…” 

“Gần như là thế nghĩa là sao?”, Lâm Chính lập tức hỏi. 

“Tôi nghe giọng nói ông ta thì hình như là người ở Yên Kinh, tôi chỉ biết thế thôi”. 

“Người Yên Kinh? Chủ tịch Lâm, hay là bảo cậu ta miêu tả lại diện mạo của người kia, sau đó bảo cảnh sát in ra tiến hành đối chiếu”, Từ Thiên nói. 

“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Ông đi sắp xếp đi”. 

“Được”. 

Từ Thiên gật đầu rồi ra ngoài. 

Lâm Chính đứng dậy chuẩn bị rời đi. 

“Cậu Lâm!”. 

Liễu Mục và Lý Nam vội vàng đứng dậy. 

“Tôi… ừm… cậu Lâm, cậu có thể thả tôi rồi chứ?”, Liễu Mục run giọng hỏi. 

Lâm Chính nhìn hắn, rồi lại nhìn Lý Nam, bình thản đáp: “Tôi có phải là cảnh sát đâu, tôi không có quyền xử lý bất cứ ai trong số các anh. Chuyện của các anh thì cứ nói với cảnh sát đi”. 

Dứt lời, anh liền ra khỏi phòng. 

Hai người kia vô cùng buồn bực, nhưng cũng lấy làm vui mừng. 

Ít nhất ở trong tay cảnh sát vẫn còn hơn là ở trong tay một kiêu hùng vùng xám như Từ Thiên. 

Khoảng nửa ngày sau, Từ Thiên lấy được bức tranh vẽ tay kẻ tình nghi từ chỗ cảnh sát. 

Bức tranh này được vẽ theo lời miêu tả của Liễu Mục, hơn nữa ngoài các đặc điểm ở khuôn mặt, thì quần áo cũng được vẽ ra. 

Lâm Chính cầm bức tranh bán thân lên xem, hình như chẳng có gì đặc biệt. 

“Phía cảnh sát cũng đang điều tra, dù sao nó cũng liên quan đến một vụ án thuê giết người”, Từ Thiên nói. 

“Nếu là lực lượng bên phía Yên Kinh, tôi lo rằng chỉ dựa vào bọn họ sẽ không có kết quả gì đâu, vẫn nên tự điều tra thì hơn”, Lâm Chính bình thản nói. 

Bỗng nhiên anh thấy cổ áo người này có chút quen mắt. 

Lâm Chính lại suy nghĩ cẩn thận một lát, hình như nhớ ra gì đó, anh liền cầm bút, vẽ qua loa một đóa hoa ở bên trong cổ áo. 

“Cầm đi hỏi Liễu Mục xem có phải vị trí này bên trong cổ áo của người kia có một đóa hoa như vậy hay không”. 

“Được”, Từ Thiên tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn đáp lời rồi chạy đi. 

Một tiếng sau… 

“Chủ tịch Lâm, Liễu Mục nói là giống hệt”, Từ Thiên nghiêm túc gật đầu. 

“Được rồi, không cần điều tra nữa, tôi biết là ai rồi”, Lâm Chính hít sâu một hơi, bình thản nói. 

“Là ai vậy?”, Từ Thiên vội hỏi. 

“Rồi ông sẽ biết thôi, giúp tôi chuẩn bị một chút, tôi muốn mời mấy người đến ăn cơm, ở Giang Thành của chúng ta”, Lâm Chính nói. 

“Chủ tịch Lâm, cậu muốn mời ai?”. 

“Gia chủ của thế gia Tư Mã ở Yên Kinh”, Lâm Chính lạnh lùng đáp. 

Hơi thở của Từ Thiên bỗng nghẹn lại, cũng đột nhiên ý thức được gì đó. 

Ông ta ngớ người ra nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới hoàn hồn. 

“Tôi đi làm ngay đây”. 

… 

Một ngày sau, một người đàn ông xách cặp tài liệu, đeo kính, bước vào nhà của thế gia Tư Mã. 

Quản gia của thế gia Tư Mã là chú Trung chắp hai tay sau lưng, đứng ở trước cửa đại sảnh, yên lặng nhìn người đàn ông này đi tới. 

Thái độ bình thản, không chút hoảng hốt. 

“Người của tập đoàn Dương Hoa? Các cậu đến thế gia Tư Mã tôi làm gì?”, chú Trung mặt không cảm xúc hỏi. 

Người đàn ông kia không nói gì, chỉ bước tới bàn trà bên cạnh, lấy một tập văn kiện trong cặp tài liệu ra, đặt lên bàn. 

Chú Trung yên lặng nhìn tập văn kiện kia, có chút nghi hoặc. 

Người đàn ông kia bình thản nói. 

“Chủ tịch Lâm của chúng tôi chân thành mời gia chủ của thế gia Tư Mã đến Giang Thành dự tiệc! Thời gian là tối ngày mai!”.