Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 671




Chương 676: Đừng trách tôi trở mặt

“Cơ hội?”. 

Hàn Thiên nheo mắt, giễu cợt nhìn Lâm Chính: “Thú vị, Chủ tịch Lâm định cho tôi cơ hội như thế nào?”. 

“Rời khỏi Giang Thành, đừng quấy rầy đến Tiểu Tuyết nữa!”, Lâm Chính bình tĩnh nói. 

“Ha ha ha ha ha…”, Hàn Thiên cười lớn. 

Tiếng cười vang vọng khắp phòng. 

Một lúc lâu sau, anh ta mới dừng lại, không để tâm mà cười nói: “Lâm Thích Tổ, anh nghĩ anh là cái thá gì? Theo tôi biết, cổ phần của anh ở Quang Trúc chỉ có 30%? Người ta gọi anh một tiếng Chủ tịch Lâm, anh còn tự cho mình là nhân vật số một Quang Trúc? Nói cách khác, anh nghĩ anh là thần y Lâm của Tập đoàn Dương Hoa sao? Nực cười, anh chẳng là gì trước mặt tôi cả, anh biết không?”. 

Hàn Thiên có tư cách nói ra lời này. 

Trong cả nước, người có thể đối đầu với Hoàng Ngu không ít, nhưng cũng không nhiều. 

Còn ở nước ngoài… tay của những người đó còn chưa chạm tới Hoàng Ngu được! 

Chỉ một kẻ Lâm Thích Tổ, Hàn Thiên sẽ không quá quan tâm! 

Huống hồ, Lâm Thích Tổ cũng không nể mặt anh ta, anh ta cần gì phải nhân nhượng? 

“Thế à?”, Lâm Chính bình tĩnh đáp lại một tiếng. 

Giám đốc Chu đã tức đến mức phổi sắp nổ tung. 

Người khác không biết, nhưng anh ta biết thân phận người này, lập tức vỗ bàn chỉ vào Hàn Thiên, quát lên: “Hàn Thiên! Cậu đừng quá đáng! Cậu Lâm là khách của Dương Hoa chúng tôi, nếu cậu động vào cậu ấy, Dương Hoa tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!”. 

“Ha! Một giám đốc nho nhỏ mà có thể đại diện cho cả Dương Hoa? Huống hồ, tôi không tin Dương Hoa sẽ vì Lâm Thích Tổ mà khai chiến với Hoàng Ngu chúng tôi! Tôi đã nghe nói Dương Hoa vừa mới đầu tư cho một bộ phim một tỷ, ở thời điểm này mà chọc vào Hoàng Ngu chúng tôi, đó là một sự lựa chọn thông minh sao?”, Hàn Thiên cười híp mắt nói. 

Giám đốc Chu giật mình, há hốc miệng không nói nên lời. 

Phải, Dương Hoa vừa mới bước chân vào giới điện ảnh và truyền hình, còn đầu tư một bộ phim lớn, đó là bước đầu tiên Tập đoàn Dương Hoa tiến quân vào giới giải trí. 

Nếu lúc này đắc tội với Hoàng Ngu, vậy thì tổn thất và ảnh hưởng sẽ không thể đo lường. 

Giám đốc Chu do dự, lặng lẽ nhìn Lâm Chính. 

Lâm Chính không hề có vẻ tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi: “Nói cách khác, anh nhất định phải làm khó Tiểu Tuyết?”. 

“Lâm Thích Tổ, anh đừng được nước lấn tới, nể anh có chút quan hệ với Dương Hoa, tôi cho anh chút thể diện để anh rời khỏi nhà hàng này một cách đường hoàng. Nếu anh còn ở đây lải nhải với tôi thì đừng trách tôi trở mặt!”, Hàn Thiên không còn kiên nhẫn, vẻ mặt lạnh đi. 

“Thế sao? Vậy thì tôi cũng muốn xem xem thủ đoạn của anh”, Lâm Chính cũng tức giận, ánh mắt nghiêm nghị, sâu trong con ngươi lóe lên vẻ lạnh lùng. 

Một giây sau, một bóng người lao tới. 

“Đừng!”. 

Tiếng la gần như vang vọng. 

Mọi người ngạc nhiên, dồn ánh mắt nhìn sang, là Đường Hồi Tuyết. 

Cô ta chắn trước mặt Lâm Chính, nước mắt giàn giụa nhìn Hàn Thiên, giọng nói run run: “Anh Hàn, đủ rồi!”. 

“Tiểu Tuyết!”, Hàn Thiên nghiêm mắt nhìn. 

Đường Hồi Tuyết đột nhiên quay người lại, đau khổ nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, anh không thể nghe tôi rời khỏi đây được sao? Tôi đã nói chuyện ở đây không liên quan đến anh, anh còn ở lại đây làm gì?”. 

“Tiểu Tuyết, Tiểu Nhu đã dặn tôi phải giúp cô giải quyết chuyện ở đây…”. 

“Chuyện này không còn liên quan gì đến anh nữa rồi!”. 

“Tôi có năng lực giải quyết!”. 

“Tôi không muốn nghe! Bây giờ tôi chỉ cầu xin anh mau đi đi! Rời khỏi đây nhanh đi có được không? Anh chỉ là một kẻ ở rể! Anh chỉ là một kẻ vô dụng ăn bám! Anh dựa vào đâu mà giải quyết giúp tôi?”, Đường Hồi Tuyết gào lên xé ruột xé gan, sau đó chụp lấy con dao trên bàn, đặt sát nơi ngực Lâm Chính, điên cuồng hét lên: “Anh còn không mau cút đi, anh có tin tôi đâm chết anh không? Đồ vô dụng! Mau cút đi!”. 

Nhìn đôi mắt đỏ ửng dâng tràn nước mắt và tay cầm dao hơi run rẩy của Đường Hồi Tuyết, Lâm Chính đã lờ mờ hiểu ra gì đó. 

Cô ta từ bỏ rồi! 

Cô ta không muốn làm liên lụy tới mình… 

Lâm Chính hít sâu một hơi, nói: “Được thôi, Tiểu Tuyết, nếu cô đã nói như vậy thì tôi tạm thời rời đi vậy”. 

“Như vậy là tốt nhất, cút mau đi, bây giờ cút ngay đi!”, Đường Hồi Tuyết gào lên. 

Lâm Chính không nói gì, xoay người đi về phía cửa. 

“Chủ tịch Lâm!”. 

Giám đốc Chu cũng vội vàng đuổi theo. 

Nhìn thấy Lâm Chính rời đi, Đường Hồi Tuyết mới yếu ớt buông dao xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Cô ta lau nước mắt nơi khóe mắt, quay người lại. 

Bất thình lình một cái tát đột nhiên giáng lên mặt cô ta. 

Cùng lúc đó, một bàn tay túm chặt lấy tóc cô ta, kéo cô ta qua. 

“Á!”. 

Đường Hồi Tuyết đau đớn hét lên, lúc này mới phát hiện người vừa đánh vừa kéo tóc mình lại là Hàn Thiên. 

Trên mặt anh ta tràn đầy lửa giận đố kị. 

Người nhà họ Đường hoảng hốt. 

Lại thấy Hàn Thiên lạnh lùng nhìn Đường Hồi Tuyết, nói: “Đừng tưởng tao không nhìn ra, con khốn mày cố ý ép thằng chó đó rời đi đúng không? 

Hàn Thiên tay đấm chân đá. 

“Cậu Hàn, cậu Hàn, đừng đánh nữa, cậu bớt giận!”, Trương Ái Ngọc vội vàng tiến lên ngăn cản. 

“Con mẹ mày!”, Hàn Thiên trở tay đẩy Trương Ái Ngọc ngã xuống đất.  

“Tao đã bỏ ra nhiều thứ cho mày như vậy, ngay cả Dương Hoa và Quang Trúc cũng đã đắc tội. Mày thì hay rồi, giờ phút này mày lại nghĩ tới người đàn ông khác! Mày giỏi lắm Đường Hồi Tuyết!”, Hàn Thiên tức giận quát. 

Câu nói của anh ta khiến người nhà họ Đường biến sắc. 

“Cậu Hàn này đúng là lợi hại”, Hầu Nam nghiêm nghị, hạ giọng nói. 

“Phải, đợi nhà họ Đường lựa chọn cậu ta, đắc tội với Dương Hoa và Quang Trúc, cậu ta mới trở mặt. Nhà họ Đường không còn đường lui, chỉ đành ép dạ cầu toàn, mặc cho cậu ta sắp đặt. Lòng dạ của cậu Hàn này… thật là thâm sâu”, Đinh Thu nghĩ lại mà thót tim, nói. 

Cậu Hàn tức giận, người nhà họ Đường vô cùng lo sợ. 

“Cậu Hàn, cậu đừng tức giận, tất cả là tại Tiểu Tuyết không hiểu chuyện, chúng tôi dạy dỗ nó đàng hoàng là được. Cậu tức giận tổn hại đến sức khỏe thì không hay”, Đường Tông Hào vội vàng tiến lên, khuyên nhủ. 

“Dạy dỗ cô ta là được? Làm sao thế được?!”, Hàn Thiên phẫn nộ quát. 

“Vậy… ý cậu Hàn là…”. 

“Tối nay để cô ta đến phòng tôi xin lỗi tôi đàng hoàng đi”, Hàn Thiên lạnh lùng nói. 

Đường Hồi Tuyết kinh hãi biến sắc. 

Vợ chồng Đường Tùng ngơ ngác. 

Đường Tông Hào không cảm thấy gì, vội vàng đồng ý: “Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Tối nay chúng tôi sẽ mở tiệc ở nhà họ Đường, nếu cậu Hàn nể mặt thì đến uống một ly, tôi nhất định sẽ để Tiểu Tuyết xin lỗi cậu một cách chân thành!”. 

“Được! Được! Nhà họ Đường coi như cũng chân thành, ha ha ha…”, Hàn Thiên cười lớn. 

Sắc mặt Đường Hồi Tuyết tái nhợt, ngồi xụi lơ trên ghế, không còn sức lực. 

“Cứ quyết định như vậy, tối nay ông chủ Đinh và ông chủ Hầu cũng đến luôn đi”. 

Hàn Thiên nheo mắt cười, sau đó vô cùng đắc ý ngồi xuống. 

Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh ta. 

Mặc dù xuất hiện một Lâm Thích Tổ khiến anh ta hơi bất ngờ, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục. 

Bây giờ Đường Hồi Tuyết đã là vật trong túi anh ta. 

“Con khốn, đợi tao ngủ với mày xem mày còn dám chống đối tao không!”. 

Hàn Thiên hừ lạnh, nhìn chằm chằm Đường Hồi Tuyết đang gần như tuyệt vọng, nghĩ thầm trong đầu. 

Lúc này! 

Một bóng người bước nhanh vào. 

Mọi người đều quay sang nhìn. 

“Ồ? Không phải Giám đốc Chu đấy à? Sao anh lại quay lại rồi?”, Đường Tiểu Thạch cười ra tiếng. 

Bây giờ nhà họ Đường và Hàn Thiên đã chung một thuyền, hắn cũng không sợ người của Dương Hoa nữa.