Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 667




Chương 672: Chủ tịch Lâm?

“Hàn Thiên?”. 

Hầu Nam và Đinh Thu cũng kinh ngạc, dường như không ngờ cậu Hàn danh tiếng lẫy lừng lại xuất hiện ở đây. 

Phải biết rằng, cậu Hàn này là nhân vật làm mưa làm gió trong nước, bởi vì công ty mà nhà họ Hàn kinh doanh là công ty TNHH Hoàng Ngu nổi tiếng trong nước. 

Hoàng Ngu là công ty thế nào? Đừng nói là nhân vật trong nghề mà ngay cả những người dân bình thường cũng biết. 

Đó là con rồng của giới giải trí trong nước. 

Hàn Thiên là cậu ấm nhà họ Hàn, đương nhiên địa vị rất cao. 

Nhìn thấy cậu Hàn xuất hiện, tất cả mọi người đều kinh ngạc. 

“Cậu Hàn đến rồi! Cậu Hàn đến rồi!”. 

“Tốt quá, chúng ta được cứu rồi!”. 

Đường Tiểu Thạch và Đường Hiểu Hồng mừng rỡ, phấn khởi vỗ tay liên tục. 

Đường Hồi Tuyết lại tái mặt, đôi mắt thất thần. 

“Cậu Hàn rồng đến nhà tôm, thật sự khiến chúng tôi kinh ngạc vô cùng. Nào nào, cậu Hàn, mời ngồi!”, Đường Tông Hào kích động không thôi, lập tức đứng dậy nghênh đón. 

“Chú Hào, mạo muội quấy rầy, xin hãy thứ lỗi”, Hàn Thiên mỉm cười nói. 

“Sao lại như vậy? Cậu là bạn của Hồi Tuyết, tức là khách của nhà họ Đường chúng tôi, làm gì có mạo muội hay không mạo muội? Cậu khách sáo quá!”, Đường Tông Hào cười nói. 

“Tiểu Thiên à, cháu ngồi đi, lát nữa chú sẽ bàn bạc một chuyện lớn với cháu!”, Đường Tùng phấn khởi nói. 

Còn bàn bạc chuyện gì thì nhiều người đã đoán ra được, kể cả Hàn Thiên. 

“Chú Tùng, không vội!”, Hàn Thiên nheo mắt liếc nhìn Đường Hồi Tuyết, cười nói: “Tiểu Tuyết, em không sao chứ?”. 

Vẻ mặt Đường Hồi Tuyết không mấy tự nhiên, nhưng vẫn nhỏ giọng đáp lại một câu: “Không… Không sao…”. 

“Không sao thì tốt”, Hàn Thiên gật đầu, quay người nhìn Hầu Nam và Đinh Thu, mỉm cười nói: “Hai vị, nể mặt Hàn Thiên tôi, nợ của nhà họ Đường hoãn lại một tháng sau nhé, thế nào?”. 

“Nếu cậu Hàn đã lên tiếng, có thế nào chúng tôi cũng phải nể mặt cậu chứ! Được, chuyện này cứ quyết như vậy, nợ của nhà họ Đường để một tháng sau trả vậy!”, Hầu Nam không hề do dự đứng dậy, nói. 

“Ông chủ Đinh thì sao?”. 

“Cậu Hàn nói gì vậy? Cậu đã lên tiếng, tôi lại không nể mặt cậu hay sao?”. 

“Ha ha ha, vậy được, nếu hai vị đã nể mặt như vậy, hôm nay chúng ta không say không về! Nào, lên rượu, tôi muốn uống với hai ông chủ một ly!”. 

Mấy người họ tràn đầy hứng thú. 

Nguy cơ nghiêm trọng của nhà họ Đường cũng được giải quyết nhẹ nhàng nhờ Hàn Thiên. 

Đó là sức mạnh của Hàn Thiên! 

Đó chính là sức quyến rũ của anh ta! 

Nhiều hậu bối của nhà họ Đường sáng mắt lên, vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ nhìn Hàn Thiên. 

“Tiểu Tuyết, còn không mau rót rượu cho mọi người?”, lúc này Trương Ái Ngọc nhìn Đường Hồi Tuyết. 

Đường Hồi Tuyết siết chặt nắm tay, trên mặt tràn ngập căm hận và đau buồn, rất do dự. 

Lúc này, dường như Hầu Nam lại nhớ ra điều gì, nhìn sang Lâm Chính, mỉm cười nói: “Cậu Hàn, tôi nể mặt cậu không so đo chuyện nhà họ Đường nữa, nhưng tên nhóc đó thì không thể bỏ qua như vậy”. 

“Cậu ta là ai?”, cậu Hàn liếc nhìn Lâm Chính, hỏi. 

“Cô Đường nhờ cậu ta đến, muốn lừa tôi và ông Đinh”. 

“Ồ? Tiểu Tuyết, chuyện này là sao?”, cậu Hàn bật cười nhìn Đường Hồi Tuyết. 

“Hàn Thiên, tôi biết anh có ý gì, nhưng tôi nói anh biết, tôi sẽ không đồng ý yêu cầu của anh đâu! Anh từ bỏ ý nghĩ đó đi!”, Đường Hồi Tuyết cắn chặt răng nói. 

“Chuyện này thì không do cô quyết”, Hàn Thiên lắc đầu, cười nói. 

“Nếu cô Đường đã không nể mặt cậu Hàn thì đừng trách chúng tôi. Này, thằng nhóc kia, mau bò qua đây, liếm đế giày tôi đi!”, Đinh Thu ở bên đó giơ chân lên, để đế giày hướng về Lâm Chính, lạnh lùng nói. 

“Ông chủ Đinh, ông định làm gì?”, Đường Hồi Tuyết kinh ngạc. 

“Cô Đường, chuyện này không liên quan đến cô, cô cũng đừng quan tâm! Thằng nhóc kia, nếu cậu không ngoan ngoãn làm theo, tôi sẽ sai người đánh gãy chân cậu! Nếu cậu vẫn không bò, tôi sẽ đánh gãy tay cậu, còn không chịu liếm, tôi sẽ cắt lưỡi cậu. Cậu có tin không?”, Đinh Thu nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính, nói. 

Mặc dù ông ta cũng là người làm ăn, nhưng ông ta khác với Hầu Nam. 

Người làm ăn như ông ta… rất độc địa! 

Đường Hồi Tuyết sợ đến mức tái mặt. 

Lâm Chính nheo mắt lại, sâu trong con ngươi lướt qua tia sáng lạnh lẽo. 

“Đừng!”, Đường Hồi Tuyết la lên. 

“Nếu không muốn tôi làm như vậy cũng được, chỉ cần cô đồng ý với cậu Hàn, tối nay ở chung với cậu Hàn một đêm là được rồi”, Đinh Thu nói. 

Hàn Thiên nhìn Đinh Thu đầy hàm ý, không lên tiếng. 

Đường Hồi Tuyết ngồi thẳng xuống ghế, không còn sức lực, tay chân lạnh ngắt, khóe miệng trắng bệch, đã tuyệt vọng đến cực hạn. 

Ở chung một đêm? 

Thật ra Đường Hồi Tuyết biết ý đồ của Hàn Thiên. 

Từ đầu tới cuối anh ta không định lấy Đường Hồi Tuyết, anh ta chỉ muốn chơi đùa mà thôi. 

Hàn Thiên là một cậu ấm nổi tiếng trong giới giải trí, phụ nữ trên giường anh ta mỗi tối đổi mỗi kiểu. Đường Hồi Tuyết rất ghét kiểu cậu ấm lăng nhăng như vậy, sao có thể đồng ý với anh ta? 

Nhưng bây giờ cô ta đã không còn lựa chọn nào khác. 

Dù cho không bảo vệ nhà họ Đường, chỉ là để bảo vệ chồng của Tiểu Nhu, cô ta cũng phải đồng ý. 

Đường Hồi Tuyết siết chặt mười ngón tay, lòng bàn tay bị ngón tay bấm rách, áp lực to lớn khiến cô ta không thể kiên trì được nữa, mở miệng chuẩn bị đồng ý… 

Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng. 

“Tiểu Tuyết sẽ không đi chung với Hàn Thiên, còn chuyện tôi quỳ dưới đất bò qua đó? Cũng không có khả năng! Các người từ bỏ ý nghĩ đó đi!”. 

Nghe được lời nói đó, mọi người đều kinh ngạc, nhìn về phía người lên tiếng, lại là Lâm Chính… 

“Con mẹ nó, đồ vô dụng mày ở đây nói cái rắm gì vậy? Mau quỳ xuống cho tao!”, Đường Tiểu Thạch tức giận, đứng dậy xông tới, vung tay định đánh về phía đầu Lâm Chính. 

Chỉ giây lát sau, bàn tay Lâm Chính lại nhanh hơn một bước, tát vào mặt Đường Tiểu Thạch. 

Bốp! 

Đường Tiểu Thạch lập tức choáng váng, suýt chút nữa ngã ra đất. 

“Á!”, Đường Hiểu Hồng la lên. 

“Sao lại như vậy! Cậu… Cậu định đối đầu với nhà họ Đường sao?”, đám người Đường Tùng vô cùng tức giận. 

Đường Hồi Tuyết sợ đến mức thất thần, đôi mắt vô hồn. 

“Lâm Chính, anh… anh làm gì vậy? Mau dừng tay!”, Đường Hồi Tuyết vội vàng la lên. 

“Hồi Tuyết, cô lùi ra sau, để tôi xử lý!”, Lâm Chính nói. 

“Sao anh xử lý được? Nếu anh xảy ra chuyện, làm sao tôi ăn nói với Tiểu Nhu?”, Đường Hồi Tuyết sốt ruột đến mức sắp khóc. 

“Ông chủ Đinh, tình huống này ông nên giải quyết thế nào?”, Hàn Thiên không tức giận, mà cười híp mắt nhìn Đinh Thu, hỏi. 

Sắc mặt Đinh Thu âm trầm, ánh mắt nham hiểm, cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm, sau đó đứng dậy, chụp lấy con dao của cấp dưới, đi về phía Lâm Chính. 

“Ông chủ Đinh!”, Đường Tông Hào đứng dậy, nhưng bị Đinh Thu đẩy ra. 

“Cút ra, tao phải đích thân giết con chó này, giữ chặt nó cho tao! Chặt tay chân nó trước!”, Đinh Thu dữ tợn nói. 

“Vâng, ông chủ!”. 

Đám đàn em ở xung quanh lập tức xông về phía Lâm Chính. 

“Dừng tay, đừng qua đây!”. 

Đường Hồi Tuyết vội vàng ngăn ở trước mặt Lâm Chính. 

“Kéo cô ta ra!”. 

“Vâng!”. 

“Tiểu Tuyết, con về đây, con làm gì vậy? Muốn chết à?”. 

Đám người Trương Ái Khởi bắt Đường Hồi Tuyết đi. 

“Không, thả con ra! Lâm Chính, anh mau chạy đi, mau chạy đi!”. 

Đường Hồi Tuyết khóc lóc kêu la. 

Nhưng Lâm Chính đứng ở phía xa, không hề động đậy, dường như không để đám người Đinh Thu vào trong mắt. 

Sự tức giận trong mắt Đinh Thu càng nồng đậm. 

Ông ta cầm dao, tiến gần từng bước về phía Lâm Chính. 

Khí dao sắc lạnh ập tới. 

Vô số cặp mắt ở xung quanh nhìn chằm chằm Lâm Chính. 

Ánh mắt mỗi người mỗi khác. 

Nhưng đúng lúc đó. 

Một bóng người bước nhanh vào trong phòng, sau đó một giọng nói nghiêm túc vang lên. 

“Ông chủ Hầu, nghe nói Lâm Thích Tổ ở đây sao? Cậu ấy đâu?”. 

Mọi người dừng lại, đồng loạt nhìn về phía người vừa lên tiếng. 

Chợt thấy một người đàn ông đi vào. 

“Giám đốc Chu đến rồi à? Nào nào, mời ngồi, đợi xem xong vở kịch này, tôi sẽ giải thích cho”.