Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 589




Chương 594: Thất hứa à?

Tại học viện Y Huyền Phái. Tần Bách Tùng và Long Thủ đang xử lý nốt những nhóm người mắc di chứng cuối cùng. Mặc dù nghe có vẻ đơn giản nhưng công việc của họ đâu chỉ riêng mỗi chữa trị. 

Chữa trị là việc đầu tiên cần làm thôi, các bước tiếp theo mới là chính. Để chấn nhiếp nhà họ Lâm, Lâm Chính chưa bao giờ định dùng thủ đoạn này để lật đổ họ. 

Tại phòng làm việc. Quản lý cấp cao của Huyền Y Phái đang tập trung lại. 

“Người bệnh trong nước đã chữa trị hết bảy, tám phần rồi. Tình nguyện viên ở các địa điểm cũng đã rời đi. Trạm cứu viện bắt đầu được tháo dỡ. Danh tiếng của Huyền Y Phái và Dương Hoa đã được lan truyền khắp nơi. Cả nước đầu dành lời khen ngợi. Tôi cảm thấy lúc này chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo được rồi”, Tần Bách Tùng thở hắt ra, mỉm cười nói. 

“Thầy có kế hoạch gì không?", Hùng Trưởng Bạch dè dặt hỏi. 

Tần Bách Tùng gật đầu với trợ lý bên cạnh. Người này lập tức bước tới, lần lượt phát tài liệu cho mọi người. Đám đông cầm tài liệu lên, liếc nhìn với vẻ bàng hoàng. 

“Đây là các ngành nghề…mà Lâm Thị có liên quan sao?”, một người lên tiếng. 

“Đúng vậy”. 

Tần Bách Tùng nghiêm túc gật đầu và trầm giọng: “Đây là tài liệu mà Huyền Y Phái và tập đoàn Dương Hoa đã vất vả có được. Trong đó bao gồm có cả nhà hàng, khách sạn, nội thất, rau củ quả, vận chuyển…toàn bộ các ngành nghề liên quan của nhà họ Lâm. 

“Ông Tần, ông để chúng tôi xem cái này làm gì thế?”, có người hỏi. 

“Không phải là tôi mà là thầy Lâm bảo tôi đưa mọi người xem”, Tần Bách Tùng nói giọng khàn khàn: “Bắt đầu từ ngay hôm nay, tập đoàn Dương Hoa sẽ tiến hành đầu tư đa dạng, lấy y dược làm hậu thuẫn, bắt đầu từ ngành này phát triển lan ra. Không cần phát triển quá lớn, chỉ cần có thể hạ gục được Lâm Thị là được”. 

“Ông Tần, ý của ông là…tấn công những ngành khác của nhà họ Lâm phải không?” 

“Đúng vậy”, Tần Bách Tùng gật đầu. 

Đám đông thất kinh. 

“Như vậy thì…đồng nghĩa là chúng ta tuyên chiến với nhà họ Lâm rồi còn gì”, có người lầm bầm. 

“Không cần ra tay trực diện, âm thầm tiến hành là được. Chuyện này giống như bức bình phong, mà chúng ta có làm cũng không khó khăn lắm. Bởi vì thông qua chuyện lần này, chúng ta đã tích lũy được rất nhiều danh tiếng tốt cũng như các mối quan hệ rồi. Tôi hi vọng mọi người có thể vận dụng những mối quan hệ này để đạt được mục tiêu trong thời gian ngắn nhất có thể”, Tần Bách Tùng nghiêm túc nói. 

Đám đông đồng loạt gật đầu. Đúng lúc này. 

Rầm.! 

Cánh cửa phòng được đẩy mạnh. Mọi người đồng loạt quay qua nhìn thì thấy thấy Trương Hạo – đệ tử của Long Thủ bước vào. 

“Thưa thầy, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi”, Trương Hạo cuống cả lên. 

“Hoảng loạn chẳng ra làm sao?”, Long Thủ đứng dậy, chau mày: “Trời sụp hay gì?” 

“Thưa thầy…bên…ngoài có một đám người đang làm loạn. Đòi gặp viện trưởng của chúng ta…em bảo họ đợi mà họ không chịu, còn đánh người của chúng ta bị thương nữa. Bảo vệ không ngăn lại nổi”, Trương Hạo cuống quýt 

Đám đông giật mình. 

“Chết tiệt. Bọn nào mà ngông thế?” 

“Báo cảnh sát đi”. 

“Báo cảnh sát sao? Hừ, đừng vội. Tôi muốn xem xem rốt cuộc là ai mà dám tới làm loạn ở đây!” 

Tiếng phẫn nỗ vang lên. Long Thủ, Tần Bách Tùng sực nhận ra điều gì đó. 

“Ra ngoài trước xem sao”, Tần Bách Tùng trầm giọng. 

Mọi người đồng loạt ra ngoài. Lúc này tại sân tập đã sớm trở nên hết sức hỗn loạn. Một đám người tập trung ở đây như đang tranh chấp cái gì đó, tiếng chửi rủa, quát tháo vọng lại. Những bệnh nhân trị bệnh sợ quá tránh xa. 

“Tránh ra, thầy Tần tới rồi”. 

Không biết là ai hô lên. Đám đông lập tức tách ra. Tất cả đều quay qua nhìn Tần Bách Tùng. 

“Thầy Tần”. 

“Tốt quá rồi, ông Tần tới rồi”. 

Có vài thanh niên kích động vội vàng bước lên. Tần Bách Tùng gật đầu, cùng Long Thủ bước tới thì thấy một nhóm nam nữ mặc đồ trắng đang đứng đó với vẻ trịch thượng. Đứng đầu chính là người trước đó đưa chiến thư tới – Hạ An. 

“Hóa ra là người của Kỳ Dược Phòng tới làm loạn à?”, có người nhận ra Hạ An bèn lên tiếng. 

“Làm loạn?”, Hạ An chau mày, nói bằng vẻ vô cảm: “Ông dùng từ không đúng thì phải, chúng tôi tới làm loạn sao? Tới đòi lại công bằng thì có?” 

“Công bằng? Hừ! Công bằng gì? Huyền Y Phái chẳng có giăng mắc thù oán gì với Kỳ Dược Phòng hết. Tìm công bằng lại chạy tới đây có phải là nhầm không?”, một người của Huyền Y Phái đáp trả. 

“Tôi không muốn nói chuyện với những kẻ không có vai vế. Ông Tần, ông Long Thủ, mọi người chắc biết rõ..có vẻ như Huyền Y Phái đã trở mặt rồi đấy”, Hạ An thản nhiên nói. 

Sắc mặt Tần Bách Tùng, Long Thủ lập tức trở nên khó coi. 

“Phòng chủ của chúng tôi tôn trọng đợi thần y Lâm đã ba tiếng đồng hồ mà không thấy thần y Lâm lộ mặt. Sao? Khi nào thì thần y Lâm tới? Hay là sợ rồi”, Hạ An mỉm cười. 

Lúc này Hạ An đã không còn giữ vẻ cung kính như trước kia nữa mà trông vô cùng ngạo mạn. Bởi vì theo họ thì việc Lâm Chính không tới chính là do anh sợ Kỳ Dược Phòng. Một kẻ sợ cả Kỳ Dược Phòng thì sao Hạ An phải tôn trọng. 

Tần Bách Tùng thầm thở dài, cũng biết là người của Kỳ Dược Phòng sẽ tới nhưng không ngờ lại làm lớn chuyện thế này. 

“Hạ An, chuyện này tôi phải giải thích với ông. Lần này không phải thầy của chúng tôi thất hứa mà là có chuyện gấp không kịp tới gặp, tôi thay thầy tôi xin lỗi mọi người”. 

“Bớt nói nhảm lại”, Hạ An trầm giọng: “Dù là lý do gì thì thất hứa là thất hứa. Theo như quy định, không tới kịp đồng nghĩa với tự động từ bỏ. Cậu ta thua rồi, vì vậy sẽ thực hiện đúng như theo lời hứa trước đó. Huyền Y Phái nợ Kỳ Dược Phòng một bông Hà Linh Hoa. Ông Tần, mọi người định khi nào giao hoa đây?” 

“Chuyện này…”, Tần Bách Tùng á khẩu. 

“Sao thế? Các người không định lật mặt luôn đấy chứ?”, Hạ An cười thản nhiên: “Chuyện này, chúng tôi mời cả những người nổi tiếng trong giới Đông Y tới để làm chứng đấy. Nếu như các người không giao Hà Linh Hoa thì tôi e rằng sẽ không còn chỗ đứng cho Huyền Y Phái trong giới Đông y nữa đâu”. 

Dứt lời, tất cả đều tái mét mặt.