Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 559




Chương 564: Cậu có thể nhận thua rồi

Lâm Chính liên tục lùi về sau, cả người mất thăng bằng, cơ thể va vào bức tường đằng sau mới dừng lại. 

Mà bức tường đằng sau cũng vì vậy mà nứt ra, dường như lúc nào cũng có thể đổ sập xuống. 

"Được!" 

Người nhà họ Ứng reo hò. 

"Thầy!", Long Thủ hét lên. 

Nhưng người nhà họ Ứng đã ấn chặt ông ta xuống đất, mặc kệ ông ta giãy giụa, không cho ông ta rời đi. 

Lâm Chính rõ ràng chịu thiệt rồi. 

Cục diện cũng đã khác. 

Lâm Chính ho hai tiếng, cố gắng đứng vững lại. 

Nhưng vai trái anh không thể cử động được. 

"Thần y Lâm, cậu còn có thể so quyền cước với tôi không? Hay thực lực của cậu chỉ đến thế mà thôi? Nếu như vậy, e rằng trận đấu này chắc tôi thắng rồi", Ứng Hoa Niên lạnh lùng nói, hai tay vắt ra sau lưng, đi về phía Lâm Chính. 

Từng bước chân của ông ta khiến bầu không khí dần trở nên nặng nề. 

"Chắc sau đòn tiếp theo sẽ phân thắng bại thôi", Ứng Bình Trúc cười nói. 

"Phế cậu ta đi, phế hắn đi!", mắt Ứng Phá Lãng phát sáng, tay cuộn thành nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính không ngừng lẩm bẩm. 

"Đây chính là kết cục của việc động vào nhà họ Ứng. Phá Lãng, tí nữa chuẩn bị quan tài đi, con có thể dọn xác cho cậu ta rồi!", khóe miệng Ứng Hùng nhếch lên, có vẻ rất hưng phấn. 

"Dọn xác cho hắn? Hừ, bố, con chỉ muốn băm vằm hắn ra thành trăm mảnh, còn dọn xác cho hắn? Có mà nằm mơ đi", Ứng Phá Lãng cười dữ tợn. 

Mọi người xung quanh cũng cười. 

Sau khi Ứng Hoa Niên đi đến, nhiều người đã thầm đoán kết cục của trận đấu này rồi. 

Dù sao Lâm Chính chỉ còn lại một tay sao có thể đấu với gia chủ nhà họ Ứng được. 

Tuy nhiên lúc này Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Ứng Hoa Niên: "Ông nói đúng, nếu so về quyền cước, tôi chắc chắn không phải đối thủ của ông!" 

"Vậy tại sao cậu còn muốn đấu quyền cước với tôi?", Ứng Hoa Niên bình tĩnh hỏi. 

"Bởi vì tôi muốn xem công phu của nhà họ Ứng rốt cuộc đặc biệt ở điểm nào". 

"Hả? Do thám tôi sao? Thú vị đấy, chỉ là do thám cũng phải có năng lực. Cậu do thám xong mất luôn một cánh tay, có đáng không?", Ứng Hoa Niên lắc đầu. 

"Chút thương tích này thì có gì mà phải lo?" 

Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, tiếp tục giơ cánh tay còn lại lên xoa vào chỗ cánh tay bị gãy xương. 

Vèo vèo vèo... 

Mấy cây châm bạc đâm lên vai anh... 

Sau đó, mọi người nhìn thấy Lâm Chính khẽ cử động cánh tay, ai nấy đều kinh ngạc, sau đó họ nhìn thấy rõ cánh tay vốn đã gãy, bây giờ lại chẳng bị sao cả, Lâm Chính có thể tùy ý lắc lư nó. 

Sao chẳng giống bị thương vậy? 

"Cái gì?" 

Mọi người vô cùng kinh ngạc, tròng mắt mở lớn, dường như muốn trố lồi ra vậy. 

Đây là lần đầu họ được chứng kiến y thuật kỳ diệu như này. 

"Cuối cùng cậu cũng chịu dùng bản lĩnh thực sự của mình rồi hả? Dù sao cũng là thần y Lâm, y thuật quả thực cao minh! Nếu đã vậy, tôi cũng sẽ dùng thêm chút lực!", Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói, ánh mắt nghiêm trọng hẳn, hai đùi nâng lên. người như cuồng phong, lao thẳng đến Lâm Chính. 

Lần này ông ta dùng khí thế vô tận như muốn nghiền nát tất cả. 

Nếu như là người thường, đối mặt với khí thế đáng sợ thế này, e rằng không còn sức lực để cử động rồi, nhưng Lâm Chính thì khác. 

Sắc mặt của anh nghiêm túc, hai mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, anh không hề chần chừ, nâng tay lên vung về phía Ứng Hoa Niên. 

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! 

Lượng lớn châm bạc xé gió bay ra. 

Có thế nhìn thấy ánh sáng như sao bằng bay từ giữa kẽ tay Lâm Chính, đó chính là châm bạc. 

Tốc độ của châm bạc cực kỳ nhanh, ngay cả tốc độ của đạn bắn cũng không bằng. 

Hô hấp của Ứng Hoa Niên dồn dập, vẻ mặt nghiêm túc, lập tức bước chậm lại, trái phải né tránh, thi triển bộ pháp, cả người trở nên linh động hẳn, châm bạc mà Lâm Chính phóng đều bị ông tránh né. 

Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên lao lên, tung nắm đấm về phía Ứng Hoa Niên. 

Ứng Hoa Niên tránh được châm bạc vừa mới đứng vững lại thì nắm đấm đã lao đến. 

Ông ta vội vàng nâng hai tay chắn nắm đấm kia. Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, nắm đấm đập thẳng vào ngực ông ta. 

Bốp! 

Tiếng động vang lên. 

Ứng Hoa Niên liên tục lùi về sau, cơ thể lắc lư suýt ngã xuống đất. 

"Á?" 

Xung quanh vang lên tiếng hét. 

Mọi người đều xông ra. 

"Gia chủ!" 

"Gia chủ, ông không sao chứ?" 

"Gia chủ, ông sao vậy?" 

Mọi người ai nấy đều quan tâm hỏi han, vô cùng căng thẳng. 

"Tránh ra!", Ứng Hoa Niên đứng vững lại cơ thể sau đó nói. 

Mọi người nhà họ Ứng đều giật mình, vội vàng lùi ra sau. 

Ứng Hoa Niên nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, gật đầu nói: "Có vẻ như lời đồn bên ngoài là thật, chỉ bằng mấy chiêu dùng châm là đủ để đoán được y thuật của cậu đạt đến độ siêu việt, còn trẻ mà đã có thành tựu như này, đúng là đáng kính phục!" 

"Thật sao? Có điều kỹ thuật võ công của nhà họ Ứng các người có vẻ như cũng chỉ đến thế mà thôi", Lâm Chính nói. 

"Thần y Lâm, nói vậy còn sớm lắm, tôi còn chưa nghiêm túc đâu", Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói. 

"Vậy ông có thể nghiêm túc rồi đó, nếu không tí nữa không có cơ hội đâu". 

"Vậy thần y Lâm chú ý nhé!" 

Ứng Hoa Niên lạnh lùng nói, sau đó lại bước ra lao về phía Lâm Chính. 

Nhưng lần này khí thế toàn thân Ứng Hoa Niên đã đổi khác, đặc biệt là ánh mắt của ông ta, vừa trống rỗng vừa sâu sắc, vừa lạnh lùng vừa ác liệt. 

Dường như lúc này, ông ta đã nằm trong một trạng thái hoàn toàn khác. 

Lâm Chính nhíu mày. 

Chỉ thấy hai chân Ứng Hoa Niên ấn xuống. 

Vèo! 

Cả người lao đến. 

Nhưng lần này, tốc độ của ông ta nhanh hơn trước không chỉ một lần. 

Không chỉ vậy, thế của Ứng Huyền Bộ Pháp được mở rộng, cả người như ảo ảnh không thể bắt được. Nháy mắt áp sát Lâm Chính, hai tay như hoa trên trời, đập thẳng về phía Lâm Chính, mỗi lần tung chưởng đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Lâm Chính. 

Lâm Chính vội vàng tránh đòn. 

Nhưng về phương diện võ thuật, Lâm Chính thực sự kém ông ta quá nhiều, chỉ với bảy tám chiêu mà Ứng Hoa Niên đánh tan lớp phòng ngự của anh, ngực, yết hầu, tất cả các vị trí quan trọng đều bị tấn công, cả người anh liên tiếp lùi về sau. 

Ứng Hoa Niên không phải võ sĩ của Sùng Tông Giáo, hay là võ quán Hoắc Thị, bọn họ không thể so sánh với ông ta được. 

Ông ta đại diện cho võ sĩ cổ phái. 

Là ẩn sĩ lánh đời. 

Do dù Lâm Chính đánh bại được võ quán Hoắc Thị và Sùng Tông Giáo thì đối với cao thủ tuyệt đỉnh thế này anh vẫn rất khó có thể chiếm được thế thượng phong. 

Lâm Chính liên tiếp lùi về sau, dường như không có khả năng đánh trả. 

Kéo dài khoảng nửa phút, nhiều chỗ trên cơ thể anh đã bị nứt xương, vết thương khắp nơi, đã không còn năng lực chiến đấu nữa. 

"Kết thúc rồi!" 

Mắt Ứng Hoa Niên đột nhiên rét lanh, tung hai ngón tay lao thẳng vào tròng mắt Lâm Chính. 

Phế được hai mắt Lâm Chính, y thuật của Lâm Chính có lợi hại đến đâu cũng vô dụng, hơn nữa hai mắt bị hỏng, Lâm Chính sẽ không chết, anh vẫn có thể thực hiện lời hứa đến chân núi Huyền Bình tự sát. 

Chiêu này là chiêu quyết định thắng bại.