Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 551




Chương 556: Đội Long Kiếm

"Là mày làm sao?" 

Ứng Phá Lãng tức giận vứt châm bạc xuống đất, tức giận nói. 

Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, mà tiếp tục giết người nhà họ Ứng. 

Mọi người lại bị giết chết. 

Ứng Bình Trúc không ra tay nữa, ông ta lùi về sau, thoát khỏi trận chiến. 

"Anh cả!", Ứng Hùng tiến lên. 

"Chú không sao chứ?"Ứng Hùng nói nhỏ. 

"Em không sao, anh cả... thực lực của tên này vượt qua dự đoán của chúng ta, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" 

"Cơ thể cậu ta không bình thường, nếu như bình thường chỉ có đại sư khổ luyện hoặc nhân tài chuyên tu luyện công phu ngoại gia thì mới có được cơ bắp như này, có điều qua tình hình giao chiến lúc nãy, cậu ta không có căn bản võ công. Vậy nên tôi đoán cậu ta có thể chỉ dùng một loại thuốc hoặc một chiêu thức Đông y nào đó để tăng cường cơ bắp, quyền cước không thể làm được gì cậu ta, chỉ có thể dùng chiêu chí mạng. Đó là vận dùng vũ khí bằng thép!" 

"Anh cả, ý anh là..." 

"Gọi đội Long Kiếm đến!" 

"Vâng!" 

Ứng Hùng gật đầu, lập tức bảo Ứng Phá Lãng đi qua. 

Lúc này cao thủ của người nhà Ứng đều bị Lâm Chính đánh ngã, ai ai cũng kêu lên đau đớn. 

Hầu như họ không bị gãy chân gãy tay cũng bị gãy tay, tình cảm vô cùng đáng thương. 

Chu Đình ở bên kia đang giao chiến với Long Thủ, mặt cũng tái mét, vội vàng lui về sau. 

Long Thủ được giải thoát chạy đến bên Lâm Chính. 

Lúc này anh cũng khá chật vật, trên người có mấy dấu chân, trên mặt cũng có vết bị đấm, so với lúc trước đấu châm với Long Thủ còn thê thảm hơn. 

Có điều cũng đúng, nếu như lúc trước ở Nam Phái, Lâm Chính dùng võ công thì đã không tồn tại trận đấu châm rồi. 

Huống hồ số châm bạc anh mang theo trên người cũng có hạn, sao giống như lúc trước ở Nam Phái, được bên đó cung cấp châm bạc. 

"Tôi vốn cũng không muốn như vậy". 

Lâm Chính liếc mắt nhìn Long Thủ, phủi bụi trên vai rồi nói. 

"Nhưng cậu vẫn làm như vậy, thần y Lâm, tôi phải thừa nhận thực lực của cậu rất mạnh, chỉ tiếc rằng cậu không thể thay đổi được tất cả", Ứng Bình Trúc nói. 

"Đã nói như vậy, tức là các người vẫn không đồng ý giao Ứng Phá Lãng ra, cũng không đồng ý để tôi đưa Liễu Như Thi đi?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi. 

"Đây không phải chuyện đồng ý hay không đồng ý, chuyện này liên quan đến một việc rất quan trọng". 

"Chuyện gì?" 

"Đó là thể diện của nhà họ Ứng!", Ứng Bình Trúc híp mắt nói. 

Gia tộc lớn như nhà họ Ứng sẽ không so bì được mất. 

Cái họ muốn là mặt mũi, là tôn nghiêm, là danh tiếng, là sự khiếp sợ! 

Chạm đến cái này, so với chuyện được mất gì đó thì còn quan trọng hơn! 

"Thật sao... vậy nên ông muốn tôi san phẳng nhà họ Ứng, các người mới chịu nhận thua?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi. 

Anh chẳng quan tâm đến mặt mũi của nhà họ Ứng! 

"San phẳng? Hahaha, thần y Lâm, nhà họ Ứng chúng tôi có quan hệ với nhiều kẻ mạnh trong giới võ thuật Hoa Quốc, đến nay cậu là kẻ duy nhất dám nói câu này ra, cậu nghĩ mình làm được sao?", Ứng Bình Trúc cười nói. 

Ứng Hùng cũng hừ lạnh: "Không biết điều, đừng nghĩ rằng cơ thể cậu là kim cương bất hoại, vô địch thiên hạ, tí nữa người của đội Long Kiếm đến. Tôi muốn xem cậu còn có chiêu nào?" 

"Đội Long Kiếm?", Lâm Chính gật đầu: "Được thôi, để các người tâm phục khẩu phục, tôi sẽ đợi Long Kiếm đó đến". 

"Thầy!", Long Thủ lo lắng. 

"Không sao. Nếu bọn họ cảm thấy tôi không san phẳng được nhà họ Ứng, vậy tôi sẽ chứng minh cho họ thấy!", Lâm Chính nói. 

Long Thủ vừa nghe xong liền suýt ngất. 

Điên cuồng quá. 

Thầy chịu kích thích như nào vậy? 

Hay là phải nói anh chẳng thể chịu nổi kế khích tướng của người khác? 

San phẳng nhà họ Ứng? 

Chuyện này mà truyền ra ngoài chẳng phải sẽ gây chấn động sao? E rằng cả giới võ thuật Hoa Quốc sẽ rung chuyển. 

Nhưng để làm được vậy... là điều không thể! 

E rằng chỉ có thể dùng cụm từ "Nằm mơ giữa ban ngày” để hình dung! Dù sao người nhà họ Ứng cũng là thế gia cổ võ suốt cả trăm năm nay. 

Rầm! Rầm! 

Bên ngoài đại sảnh bỗng vang lên tiếng bước chân đều đặn và nặng nề, sau đó một nhóm người lưng đeo kiếm dài, mặc áo giáp xông vào sảnh lớn. 

Những người này ăn vận trông khá cổ trang. Giáp trên người từ đầu đến chân trông rất uy nghiêm lạnh lùng, sau khi vào đại sảnh, tất cả mọi người đều rút kiếm ra, nhắm vào Lâm Chính. 

Kiếm dài lóe sáng vô cùng sắc bén, khiến người ta sởn gai ốc. Dường như chạm vào sẽ đứt ngay. 

"Đây là đội Long Kiếm của nhà họ Ứng, kiếm pháp họ học đều là kiếm pháp cổ được tổ tiên nhà họ Ứng truyền lại, không chỉ vậy, bọn họ còn tinh thông kiếm trận, một khi thi triển thì không ai ngăn được! Thần y Lâm, tôi cũng khá thích người tài, nếu cậu chịu cúi đầu, cầu xin tôi có lẽ tôi sẽ tha cho cậu, chuyện trước đây chúng ta ngồi lại nói chuyện, cậu thấy thế nào. 

Ứng Bình Trúc cũng là kẻ kính phục người mạnh, thực lực mà Lâm Chính đã thể hiện không tồi. Trong lòng ông ta thầm tính toán làm thế nào để Lâm Chính có lợi với nhà họ Ứng. 

Nếu như nhà họ Ứng có được Lâm Chính thậm chí là cả Huyền Y Phái cùng tập đoàn Dương Hoa thì đúng là hổ mọc thêm cánh. 

Chỉ là Lâm Chính sao có thể dễ dàng cúi đầu? 

"Tôi vẫn nói câu đấy. Muốn bỏ qua chỉ có giao Ứng Phá Lãng hoặc Liễu Như Thi cho tôi!", Lâm Chính lắc đầu nói. 

"Cậu đã lãng phí cơ hội cuối cùng của mình rồi đấy". 

"Theo như tôi thấy đây chẳng phải cơ hội". 

"Được rồi, nếu đã vậy thì không trách được tôi, đội Long Kiếm ra tay đi, phải thấy máu, thần y Lâm, chú ý đó!" 

Ứng Bình Trúc lạnh lùng nói, sau đó giơ tay lên, sắc mặt nghiêm túc, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn nhiều: "Đội Long Kiếm, bảo vệ nhà họ Ứng, tiêu diệt kẻ địch, giết!" 

"Giết!" 

Người của đội Long Kiếm cùng gầm lên, rút kiếm ra lao về phía Lâm Chính. 

"Thầy, đừng mà..." 

Long Thủ sợ đến mức tái mét mặt. 

"Lùi sang một bên đi!" 

Lâm Chính khẽ nói, lập tức rút châm bạc ra, lao về phía đám người kia. 

Vèo vèo vèo vèo... 

Châm bạc như sao băng, lao như bay về phía trước. 

Nhưng... 

Leng keng! Leng keng! 

Tiếng động vang lên. 

Nhìn lại những cây châm bạc kia, có thể thấy nó đều va vào áo giáp của đội Long Kiếm, tóe ra ánh lửa, sau đó rơi xuống đất, chẳng thể xuyên qua được áo giáp. 

"Cái gì?" 

Long Thủ kinh ngạc.