Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 349





Chương 353: Lùi lại

Long Thủ cuối cùng không thể ngồi thêm được nữa. Nghĩ cũng phải. Mặc dù Lâm Chính không hạ gục được tất cả nhưng cũng một phần ba rồi. Nói cách khác, một phần ba người của Nam Phái đã bị Lâm Chính đánh phế. 

Một người chiến đấu với cả ngàn người mà không hề hấn gì? Những người còn lại nào còn dám đấu nữa? 

Tất cả đều bị sự thần kỳ của Lâm Chính dọa sợ hết hốt. Long Thủ biết, nếu còn dựa vào những người này thì không chỉ gây tổn hại thêm cho thực lực của Nam Phái mà còn khiến Nam Phái mất dần uy tín. 

Giờ ông ta phải ra mặt thôi. 

Hơn nữa còn phải thắng Lâm Chính. 

Nếu không…danh tiếng của Nam Phái sẽ không còn gì. 

“Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi”. 

Long Thủ nói giọng khàn khàn. 

“Là do tôi đã đánh giá các người cao quá”, Lâm Chính lắc đầu. 

Long Thủ liếc nhìn xuống những cây kim ở vai và chân của Lâm Chính: “Nếu tôi đoán không nhầm thì mười hai cây kim trên cơ thể cậu dùng để gia tăng sức mạnh cho tay và chân đúng không?” 

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu: “Sức mạnh và tốc độ của tôi đâu được nhanh như vậy, chỉ có tận dụng châm cứu thì mới có thể kích phát được tiềm lực mà thôi”. 

Dứt lời, rất nhiều người đều kêu lên đầy kinh ngạc. Châm còn có tác dụng như vậy sao? 

“Đây là châm quyết gì vậy?”, Long Thủ để lộ ra ánh mắt đố kỵ nên lập tức lên tiếng hỏi. 

“Vũ Châm Quyết”. 

“Vũ Châm Quyết? Chưa từng nghe thấy”. 

“Giờ nghe thấy rồi đấy”, Lâm Chính thản nhiên đáp rồi đi về phía Long Thủ. 

Long Thủ nín thở, xắn tay áo lên. Ở cánh tay áo lộ ra một túi đựng châm, bên trong là những cây châm sáng lấp lánh” 

“Châm vàng” 

Có người kêu lên. Không ngờ Long Thủ lại dùng vàng ròng để tạo ra hai bộ châm này. 

Cách tạo ra những cây châm này vô cùng đặc biệt, vậy nên hiệu quả của chúng cũng mạnh hơn châm thông thường rất nhiều… 

Có điều có vẻ như Long Thủ không biết cách dùng châm quyết để gia tăng sức mạnh. Chỉ thấy ông ta nhanh như chớp rút châm vàng ra phóng về phía Lâm Chính. 

Từng cây châm phóng ra với tốc độ của đạn bắn. Đám đông sợ hãi vội đứng dạt ra. Lâm Chính nhanh nhạy né người, châm vàng cắm thẳng xuống đất. 

Thật khủng khiếp. Long Thủ đúng là Long Thủ, kỹ thuật cao hơn bất kỳ thành viên cốt cán nào của Nam Phái. 

Nhưng dù sức mạnh của châm vàng lớn thì tốc độ cũng chẳng nhanh là mấy, Lâm Chính vẫn có thể né được một cách dễ dàng. 

“Thú vị đó”, Long Thủ nhìn bằng ánh mắt u tối. Rồi bỗng ông ta gầm lên, kim vàng phóng ra đồng loạt tạo thành một cơn mưa châm màu vàng phóng từ trên xuống người Lâm Chính. 

Màn tấn công trên diện rộng thế này thật khó mà có thể né hết được. Lâm Chính lập tức khom người, tất cả số châm vàng đều ghim trúng lưng anh. 

“Hay lắm!", những thành viên khác của Nam Phái đều hò reo không ngớt. 

Tần Bách Tùng lập tức tái mặt. Liễu Như Thi cũng chau mày. Nhưng châm vàng này đều không phải thứ bình thường. Chất liệu của chúng đặc biệt, sẽ phát huy tác dụng theo nhưng cách khác nhau tùy vào cách tạo ra chúng. Có thể chúng giúp chữa bệnh, cũng có thể là châm độc. 

Lâm Chính sau khi bị những cây châm này đâm vào người thì cơ thể bỗng xuất hiện tới bảy, tám loại độc tố. Không chỉ có vậy, tất cả các cơ quan trong cơ thể anh đều gặp ảnh hưởng, cơ thể anh cứng đơ. 

Anh đứng dậy một cách khó khăn, hơn nữa tay trái phải cố gắng đẩy tay phải lên thì mới nhấc tay lên được. 

Long Thủ chắp tay sau lưng bước tới. Ông ta châm thêm một cây kim lên tử tuyệt của Lâm Chính. Cây kim này đủ để khiến anh bị liệt cả đời. Một khi Lâm Chính bị liệt thì sẽ không có ai chữa trị được cho anh. Anh sẽ phải sống cả nửa đời còn lại trong tình cảnh như vậy. 

“Thần y danh tiếng lẫy lừng cũng chỉ đến vậy mà thôi”, Vũ Văn Mặc thản nhiên đáp lại. 

“Loại khốn như này thì tàn phế đi cũng được”, Trương Tiểu Yến nói. 

“Giết chết là tốt nhất”, ông Trình gầm lên. 

“Phó viện trưởng Long, đừng nương tay, phải làm thế nào thì hãy làm thế đó. Bất luận thầy xử lý thế nào thì bọn em đều ủng hộ thầy”, một vị bác sĩ hô lên. 

“Đúng vậy, phó viện trưởng Long, bọn em ủng hộ thầy”. 

“Giết cậu ta đi”. 

“Đúng, giết đi”, tiếng gầm vang vọng cả không gian. 

“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng nhìn Lâm Chính bằng đôi mắt đục ngầu. Ông ta định bước lên. 

Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Đừng tới đây”. 

“Nhưng…”, Tần Bách Tùng không biết phải làm sao. Lúc này rồi mà Lâm Chính vẫn muốn gắng gượng sao? 

“Ông lùi lại”, Lâm Chính trầm giọng. Tần Bách Tùng cuống cả lên, ông ta đứng không vững nữa. 

“Lùi lại”, Lâm Chính lại hét lên. Tần Bách Tùng tỏ ra bất lực, đành phải lùi lại. 

“Hồng Gia Lạc, cậu cũng lùi lại”, Lâm Chính lại lên tiếng. Hồng Gia Lạc cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn làm theo. 

Cùng lúc này, Liễu Như Thi bỗng cảm nhận được điều gì đó bèn lùi lại mười bước. 

“Như Thi sao thế?”, Nam Hành cảm thấy nghi ngờ. Liễu Như Thi chau mày, chỉ khẽ nói: “Cứ lùi lại đi”. 

“Sợ gì chứ? Yên tâm, chúng ta ở cách xa như vậy, châm không đâm trúng được đâu”, Nam Hành khẽ cười. Liễu Như Thi lắc đầu, không thèm giải thích. 

“Cố tỏ ra nguy hiểm à? Lần này để cậu biết cái giá của việc không biết điều là gì?”, Long Thủ lắc đầu, cây kim trong tay siết chặt, đâm thẳng vào tử huyệt của Lâm Chính. 

Hung khí phóng ra. Nhát đâm này thực sự khủng khiếp. Thế nhưng đúng lúc này… 

Ầm ầm…Một âm thanh nặng nề vang lên. Long Thủ giật mình, đồng tử co lại, lập tức nhận biết ra âm thanh đó phát ra từ đâu. Nó được phát ra từ cánh tay của Lâm Chính. 

“Không hay rồi”, LongThủ tái mặt, vội vàng lùi lại. Đúng lúc này, Lâm Chính gầm lên, cánh tay phải của anh lập tức giáng xuống, đập mạnh vào nền nhà. 

Cả hội trường rung lắc dữ dội, mặt đất nứt toác, cú nổ khiến Long Thủ bay bật ra, những người xung quanh cũng mất thăng bằng, loạng choạng suýt ngã. 

Hiện trường trở nên hỗn loạn. Một lúc sau mọi thứ mới bình thường trở lại. Mọi người vội vàng đứng cho vững, nhìn về phía trước với vẻ bàng hoàng. 

Chỗ Lâm Chính đập tay xuống hình thành một cái hố sâu hoắm, xung quanh là những vết nứt như những mảng tơ nhện. 

Phải mạnh tới mức nào để có thể làm được như vậy chứ?Nếu như đập trúng người thì khác gì nát nhừ? 

Vô số người nín thở, toát mồ hôi lạnh. Long Thủ cũng ngã cắm mặt xuống đất, máu me bê bết. Ông ta đứng dậy với vẻ mặt không dám tin. 

Lâm Chính đưa tay lên rút đám châm vàng ở sau lưng ra. 

“Giờ đến lượt tôi rồi”, Lâm Chính lạnh giọng. 

“Mau, chuẩn bị châm cho tôi, càng nhiều càng tốt’, Long Thủ gào lên. Nhưng lúc này Lâm Chính đã lao tới đạp thẳng vào người Long Thủ.