Chương 351: Độc chiến Nam Phái
Tần Bách Tùng gọi điện thoại hết người này đến người khác nhưng không ai chịu giúp đỡ, ông ta tức tới mức trợn tròn mắt.
“Đám người này, lúc trước tôi khám bệnh cho thì người nào người đấy cảm kích lắm, định lấy cả tính mạng ra báo đáp cơ đấy. Giờ ông già xảy ra chút chuyện cần sự giúp đỡ thì lủi như hủi. Bọn chết tiệt đáng ghét này”.
Ông ta hằm hằm cất điện thoại vào túi, hỏi Lâm Chính: “Thừa thầy…giờ phải làm sao?”
“Mọi người đừng đi xa tôi quá, tôi sẽ bảo đảm sự an toàn cho mọi người”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thế nhưng…thưa thầy, ở đây có cả hàng nghìn người đấy, thầy…”, Tần Bách Tùng cảm giác như sắp hết không khí tới nơi.
Lẽ nào Lâm Chính thật sự có thể xử lý hết đám người này hay sao?
Anh tưởng mình là chiến thần chắc?
“Phó viện trưởng Long, các thầy, các cô, hi vọng Thường Sinh có thể đóng góp chút sức lực cho Nam Phái”, lúc này, Trình Thường Sinh bước ra.
Anh ta chắp tay sau lưng, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn: “Cũng vừa hay để một kẻ không biết trời cao đất dày là gì được biết thế nào là Tuyệt Mệnh Thập Tam Châm của nhà họ Trình”.
Trình Thường Sinh vừa nói vừa nhận được sự tán dương từ rất nhiều người của Nam Phái.
“Trình Thường Sinh, cậu đúng là một hạt giống tốt, tôi sẽ dốc sức đào tạo cậu”, Long Thủ cũng gật đầu.
Nghe thấy vậy, Trình Thường Sinh mừng lắm, vội vàng cúi người: “Phó viện trưởng yên tâm, Thường Sinh luôn đứng về phía Nam Phái”.
“Tốt lắm”, Long Thủ mỉm cười. Nhìn thấy cảnh tượng đó, những bác sĩ thiên tài khác cũng bắt đầu thấy sốt ruột.
“Phó viện trưởng Long, Uông Canh cũng sẵn sàng chiến đấu vì Nam Phái ạ”.
“Phùng Hiểu Hoành cũng nguyện một lòng dốc sức vì danh tiếng của Nam Phái”.
“Còn cả em nữa!
“Em cũng sẵn sàng”,đám đông nhao nhao bày tỏ tấm lòng. Cục diện này thì thắng chắc rồi. Thần y Lâm đúng là khủng khiếp.
Nhưng ở đây có cả hàng ngàn người đấy. Dù anh có là chiến thần hạ phàm thì cũng không thể nào đối phó được với nhiều người như thế này được.
Lúc này không bày tỏ sự trung thành, lấy thiện cảm với Nam Phái thì còn đợi đến khi nào nữa? Hiện trường rầm rầm dậy sóng. Tất cả đều rục rịch nhìn Lâm Chính bằng những cặp mắt rực lửa.
Bọn họ chỉ muốn xé nát Lâm Chính ra ngay lập tức để thể hiện sự trung thành dành cho Nam Phái. Long Thủ cười ha ha nhìn Lâm Chính. Ông ta lên tiếng: Thần y Lâm, ngại quá, e rằng tôi không đấu được với cậu rồi”.
“Không, chúng ta sẽ đấu với nhau chứ”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Sao? Lẽ nào cậu định hạ gục hết những người này sao? Đánh phế hết à?”, Long Thủ bật cười.
Làm gì có ai tin Lâm Chính? Thế nhưng Lâm Chính chỉ khẽ cười, đáp lại: “Đúng vậy”. Chỉ hai từ thôi nhưng khiến cả hội trường im lặng như tờ. Ngay sau đó là tất cả đều bật cười.
“Ha ha….”
“Buồn cười chết mất, thằng nhóc này tưởng mình là Lý Tiểu Long chắc?”
“E rằng đến cả Lý Tiểu Long cũng không đánh được nhiều người như thế”, tiếng cười chế nhạo vang lên, có người ôm bụng cười nắc nẻ, có người bò lăn cả ra đất.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa. Mau ra tay đi”, Bích Nhàn mất kiên nhẫn. Bà ta chỉ muốn Lâm Chính chết ngay.
Đám đông dần bình tĩnh. Long Thủ im lặng quan sát Lâm Chính: “Tôi hỏi lại lần cuối, cậu có đồng ý tự đầu hàng không? Hay là để tôi phải ra tay? Cậu tự chọn đi! Nhớ kỹ, đây là lần cảnh cáo cuối cùng rồi”.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ nghiêng đầu, mỉm cười không nói gì. Ý tứ đã quá rõ ràng.
“Ra tay đi!”, Long Thủ ngồi xuống ghế bên cạnh, vắt chân lên vào hờ hững ra lệnh. Câu nói của ông ta giống như phát súng nổ trước đám đông.
Tất cả đều lao về phía Lâm Chính. Bất kẻ là nam hay nữ. Lúc này, bọn họ không còn là bác sĩ nữa mà là một đám côn đồn, một đám thiêu thân. Cục diện lập tức bùng nổ.
“Đây chính là Nam Phái sao? Bắt một đám đi chết mà cũng đi. Thật khiến người ta thất vọng”, Lâm Chính vội vàng gật đầu. Anh không định nương tay. Anh đưa tay lên kẹp mười hai cây châm. Mỗi bên vai anh ghim ba cây, còn lại ghim hai chân. Mười hai cây châm ghim xong…
Rắc rắc...Tiếng xương cốt vang lên khắp cơ thể anh một cách kỳ lạ.
“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng và Hồng Gia Nhạc chưa bao giờ thấy cảnh tượng đó nên sợ tới mức đứng nép vào một góc.
“Đừng lo, hôm nay tối sẽ hạ gục cả Nam Phái”, Lâm Chính nói giọng thản nhiên. Đồng tử của anh co lại. cả cơ thể lao về phía trước như một con bò hoang.
Rầm! Rầm! Rầm…Những người bị anh tông phải bay bật ra sau, tất cả đều bị anh tông bay tứ tung tạo thành một vệt dài.
“Á”, đám đông hoảng loạn. Lâm Chính đột ngột dừng lại. Đám đông thấy thế hô hào cả lao lên. Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi. Anh nhìn họ bằng vẻ khinh thường, đưa tay ra chộp lấy một tên giống như chộp một trái bóng và ném ra xa.
“Á…”, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên.
“Các người chỉ là một đám bác sĩ, chưa từng luyện võ, các người không thể nào kiểm soát được tôi đâu. Dù cho các người có hàng nghìn người cũng vậy thôi”, Lâm Chính gầm lên. Một đấm, một đạp, anh cứ thế xử lý từng người khiến chúng ngất lịm, hoặc là bay bật ra như trái bóng.
Những người bị anh xử lý nếu không gãy xương thì cũng bẹp dí. Trong nhóm cũng có không ít người là cao thủ học về Đông y cổ.
Tiếng vụt vụt vang lên, hàng loạn cây châm lao về phía Lâm Chính như những viên đạn, đâm thẳng vào tử huyệt của anh.
Lâm Chính đanh mắt, quay người lại. Lúc những cây châm này đâm vào người anh thì đều bị bay bật ra.
“Trò trẻ con”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy thì hãy xem Tuyệt Mệnh Thập Tam Châm của nhà họ Trình đi”.
Trình Thường Sinh hét lên, tiếp tục tung chưởng về phía Lâm Chính. Chưởng đánh của anh ta nhanh như điện xét.
Cùng với đó là cơn mưa châm bay tới…hơn nữa còn toàn là châm độc.
Chưởng đánh của anh ta không hiểm, hiểm là ở chỗ những cây kim đâm kèm. Nếu đâm trúng huyệt thì độc tố lập tức sẽ phát huy tác dụng, trong thời gian ngắn mà không kịp chữa trị sẽ chết ngay tức thì. Nên bắt buộc phải né.
Thế nhưng…Trình Thường Sinh đã có sự chuẩn bị từ trước.
Một đám đàn ông cao to vạm vỡ đồng loạt lao lên. Bọn chúng ôm chặt eo của Lâm Chính, kẻ thì giữ tay, người thì giữ chân.Tất cả chúng đều là vệ sĩ, hơn nữa cũng hiểu về võ thuật.