Chương 347: Rốt cuộc cậu là ai?
Bốn người liên thủ mà còn không phải là đối thủ của người này!
Thật là đáng sợ!
Về phương diện châm cứu, bốn thành viên cốt cán này của Nam Phái có thể nói là thất bại thảm hại.
Hội trường không có một tiếng động nào.
Đám thí sinh thì vô cùng kinh hãi.
Đám bác sĩ thiên tài chứng kiến cảnh này, ai nấy mắt chữ A miệng chữ O.
Liễu Như Thi và Nam Hành cũng đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn.
"E rằng ngay cả bà nội cũng không làm được điều này", Liễu Như Thi cười nhăn nhó.
Nam Hành thầm hừ một tiếng, ánh mắt tỏ vẻ không cam lòng.
Còn Hồng Gia Lạc ở phía sau thì đã kích động đến mức không còn biết Đông Tây Nam Bắc ở đâu nữa.
"Thầy giỏi quá! Ha ha, thầy thắng rồi, thắng rồi! Ha ha ha...", anh ta vỗ tay reo lên.
Vũ Văn Mặc vội vàng nhón lấy cây châm bạc trên cánh tay, nhẹ nhàng vừa xoay vừa rút nó ra, sau đó lại lấy cây châm bạc khác, nhanh chóng đâm vào người, hình như là tự cứu.
Ba người kia thấy thế, cũng nhanh chóng hoàn hồn, lập tức học theo, bắt đầu tự cứu.
Tử huyệt chia ra tử huyệt lớn, tử huyệt nhỏ, tử huyệt cố định và tử huyệt ẩn.
36 tử huyệt được công nhận sẽ không thay đổi, đương nhiên, bọn chúng sẽ không đâm trúng là chết ngay. Như một số tử huyệt nhỏ, nếu bị đâm trúng thì cơ thể người sẽ sinh ra các kiểu phản ứng và khó chịu, nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mấy người bọn họ bị đâm ở cùng một huyệt vị, hơn nữa còn là tử huyệt nhỏ, nếu xử lý ổn thỏa, thì sẽ không gặp nguy hiểm về tính mạng.
Sau một hồi loay hoay, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Các ông thua rồi!".
Người kia nói với Vũ Văn Mặc.
"Cậu quả nhiên không tầm thường, không ngờ chúng tôi liên thủ vẫn không phải là đối thủ của cậu! Là chúng tôi tài không bằng người!", Vũ Văn Mặc trầm giọng nói.
"Vậy là các ông đã chịu thua, đúng không?", người kia nói.
"Chịu thua? Hừ, rõ ràng là cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi mới có thể thắng được, ai chịu thua với cậu chứ?", Bích Nhàn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thủ đoạn bỉ ổi? Thủ đoạn bỉ ổi gì?", người kia hỏi Bích Nhàn.
Ánh mắt Bích Nhàn lóe lên, khoát tay, tức giận nói: "Làm sao mà tôi biết được? Dù sao cũng là thủ đoạn bỉ ổi, tóm lại trận đấu y thuật này không tính".
"Ồ? Các bà không thừa nhận?", người kia cười nói.
"Chúng tôi vốn dĩ không thua, chỉ là cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi nên kết quả mới thành thế này, sao chúng tôi lại thua được chứ?", Lý Tử Vân lạnh lùng nói.
"Nhưng trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, sao các ông có thể lấp liếm được chứ?", người kia hỏi.
"Vậy cậu nói cho tôi xem có những ai nhìn thấy nào?", Kim Đỉnh ung dung hỏi.
Người kia nhìn xung quanh.
Không một ai lên tiếng.
"Mọi người có thấy chúng tôi lấp liếm không?", Bích Nhàn mỉm cười, lớn tiếng hỏi.
"Không!".
Rất nhiều người hô lên.
"Thế có ai nhìn thấy cậu ta gian lận không?", Lý Tử Vân lại hỏi tiếp.
"Có!".
Âm thanh vẫn vang rõ như trước.
Bốn người này muốn lấp liếm kết quả của trận đấu y thuật này!
Liễu Như Thi cau mày.
Nam Hành cười khẩy: "Thằng ngốc này, cậu ta không biết những người ở đây đều nghiêng về Nam Phái sao? Cậu ta còn mong những người này đứng ra xác nhận? Nực cười!".
Đám thí sinh cũng bật cười.
Đúng vậy!
Ở Nam Phái này, Vũ Văn Mặc trước giờ luôn phủ nhận kết quả, sẽ có ai rửa oan cho vị khách không mời mà đến này chứ?
Đây vốn là một cuộc thi không công bằng!
Cái gọi là đấu y thuật cũng chỉ là trò hề!
Hồng Gia Lạc vô cùng tức giận.
"Bỉ ổi! Đúng là bỉ ổi! Rõ ràng đã thua nhưng sống chết không chịu nhận! Quá bỉ ổi!", anh ta lớn tiếng mắng chửi.
Nhưng mọi người đều phớt lờ anh ta.
"Nam Phái cũng chỉ đến thế mà thôi!", người kia lắc đầu, nhưng khuôn mặt không có vẻ gì là kinh hoàng thất thố.
"Chàng trai, y thuật của cậu quả thực không tệ, nhưng cậu lòng dạ đen tối, chạy đến Nam Phái tôi để gây sự! Còn muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại chúng tôi! Bây giờ tôi muốn đuổi cậu ra khỏi Nam Phái, chắc cậu không có ý kiến gì chứ?", Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói.
Nếu đấu y thuật mà không đấu lại được đối phương, vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.
Nhưng người kia lại lắc đầu.
"Các ông thua chính là thua, điều này sẽ không thay đổi, hơn nữa tôi cũng không định để những người này làm trọng tài. Tôi chỉ bảo bọn họ làm người chứng kiến, để bọn họ tận mắt nhìn thấy Nam Phái các ông không phải là nền y thuật đứng đầu cả nước. Các ông chỉ là một lũ lang băm!".
"Cậu nói cái gì?".
Bích Nhàn nổi giận, chỉ vào người kia gầm lên: "Bắt cậu ta lại cho tôi!".
"Bắt lấy anh ta!".
"Lên!".
Các thành viên Nam Phái cũng không nhịn được nữa, nhao nhao kêu lên rồi xông tới.
Nhưng đúng lúc này, người kia bỗng nói: "Hãy nhìn hai tay của ông bà đi".
Anh ta vừa dứt lời, mấy người Vũ Văn Mặc đều vô thức nhìn hai tay của mình.
Hai tay họ đâu có gì!
Không ít người cũng nhìn về phía hai tay của họ.
Dần dần, dường như bốn người họ hiểu ra gì đó, ai nấy sắc mặt tái mét, ánh mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
"Ơ... Không! Không! Không!".
Bích Nhàn ngã ngồi xuống đất, kêu lên đầy tuyệt vọng.
Tiếng kêu này khiến tất cả các thành viên Nam Phái đều bị dọa sợ.
Bọn họ không khỏi dừng bước, nhìn về phía Bích Nhàn.
Chỉ thấy hai cánh tay của bà ta bắt đầu run rẩy.
Không chỉ Bích Nhàn, mà hai cánh tay của Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh và Lý Tử Vân cũng run lên cầm cập, hoàn toàn không thể khống chế, giống hệt Ninh Đồ trước đó.
"Đây là... Phần Tịch?".
Vũ Văn Mặc thì thào nói.
Cả hội trường huyên náo.
Đầu óc tất cả mọi người ầm một tiếng, trở nên trắng xóa.
“Sao lại như vậy chứ?”.
“Tay của bốn thầy cô… đều bị thương Phần Tịch sao?”.
“Vậy tức là… y thuật của bọn họ đã bị phế?”.
“A!”.
Tiếng hét chói tai, tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngừng.
Người này đã phế cả bốn thành viên cốt cán của Nam Phái sao?
Đây là chuyện đáng sợ đến mức nào chứ?
“Thầy, cô!”.
Các thành viên Nam Phái vội vàng xông tới, xúm lại chỗ bốn người, ai nấy đều vô cùng lo lắng.
Kim Đỉnh và Lý Tử Vân như bị mất hồn, đờ đẫn nhìn hai tay của mình.
“Tôi phải giết cậu! Tôi phải giết cậu!”.
Bích Nhàn hét ầm lên, vừa khóc lóc vừa chửi bới như một mụ đàn bà chua ngoa.
“Sao cậu có thể làm được?”, Vũ Văn Mặc ngước mắt lên nhìn người kia, khàn giọng hỏi.
“Vừa rồi khi dùng châm bạc đâm vào tử huyệt của các ông, tôi đã dùng hai châm! Một châm dùng Phần Tịch, một châm là đâm vào tử huyệt!”, người kia đáp.
“Hai… hai châm?”.
Tròng mắt Vũ Văn Mặc run rẩy.
Trong tình huống như vậy mà người này vẫn có thể ra hai châm?
Cũng tức là trong chớp mắt đó, người này đã ra tổng cộng tám châm!
Là tám châm đó!
Trong thời gian ngắn ngủi mà vẫn chuẩn xác và mạnh mẽ nhanh gọn như vậy!
Đây đã không còn là phạm trù của châm cứu Đông y nữa rồi!
Vũ Văn Mặc run rẩy, lần này không chỉ là hai cánh tay, mà toàn thân ông ta cũng run lên bần bật.
Các bác sĩ thiên tài và đám Liễu Như Thi ở bên cạnh cũng bị những lời nói của người kia làm cho mất hết khả năng suy nghĩ.
“Rốt cuộc cậu là ai?”.
Đúng lúc này, Bích Nhàn đang ngồi dưới đất bỗng ngừng gào khóc, gầm lên với người kia.
Người kia mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Bích Nhàn, bình thản lên tiếng.
“Chắc chắn các bà chưa bao giờ nghe nói đến tên tôi, nhưng tôi có một biệt danh, chắc là các bà đều biết!”.