Chương 340: Đại hội bắt đầu
Reng!
Tiếng chuông du dương vang lên, cả Học viện Nam Phái trở nên yên tĩnh.
Học sinh và bác sĩ Đông y từ các nơi lần lượt tiến vào nơi tổ chức đại hội.
Những người đến xem cũng tiến vào khán đài.
Vì là đại hội thi Đông y nên cần phải giữ yên tĩnh, nhưng lúc này mọi người lại vô cùng hồi hộp, đứng ngồi không yên, hoàn toàn không thể kìm nén tâm trạng kích động.
Đương nhiên, người hồi hộp nhất chính là các học viên.
Bọn họ người thì xoa tay, người kiễng chân ngóng chờ, dự định trổ hết tài năng.
Lúc này, cửa chính giữa của hội trường mở ra, một nhóm người tiến vào.
Nhóm người này rất kỳ lạ.
Trừ bốn người đi đầu ăn mặc có vẻ nghiêm chỉnh ra, những người còn lại đều ăn mặc khá bình thường, không phải người của Nam Phái. Đồng thời mỗi người đều có vẻ bệnh tật, có người còn đang ho không ngừng.
Trong đám học viên có người nhận ra bốn người đi đầu, lập tức đứng dậy khom lưng chào.
“Thầy Vũ Văn, cô Bích Nhàn, thầy Kim Đỉnh, cô Lý Tử Vân, em chào thầy cô!”.
Cậu ta vừa lên tiếng, những người khác cũng chấn động, vội vàng khom lưng chào:
“Em chào thầy cô!”.
“Em chào thầy cô!”.
Tiếng hô vội vã, tranh nhau gọi trước, sợ mình gọi sau thì mấy thầy cô sẽ không vui.
Người ở khán đài nghe vậy cũng hiểu ra, đó là giám khảo của đại hội Y Vương lần này.
Còn nhóm người đi phía sau bọn họ chính là những người bệnh cần phải chữa trị lần này.
Bọn họ ngồi xuống dãy ghế đặc biệt ở một bên hội trường.
“Mọi người ngồi xuống cả đi, gọi đến số thứ tự ai thì người đó tiến lên thi”, người phụ nữ tên Bích Nhàn lên tiếng.
Người phụ nữ đó khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ sườn xám, không tùy tiện cười nói, vẻ mặt nghiêm túc, trông có vẻ nghiêm khắc hơn cả Mao Ái Cầm. Mọi người nhìn mặt bà ta đều không khỏi sinh ra cảm giác nể sợ.
“Đó là Bích Nhàn sao?”.
“Không sai, đó là giảng viên nổi tiếng nhất ở Nam Phái, hơn nữa còn nổi tiếng nghiêm khắc. Y thuật của bà ấy cũng cao đến mức khó tin, đã đến cấp bậc như chuyên gia ở Yên Kinh”.
Có người lặng lẽ bàn tán.
“Cuộc thi lần này sẽ do Vũ Văn Mặc tôi, bác sĩ Bích Nhàn, bác sĩ Kim Đỉnh và bác sĩ Lý Tử Vân làm giám khảo, hi vọng mọi người có thể phát huy thật tốt”, Vũ Văn Mặc lên tiếng.
“Vâng thưa thầy!”.
Mọi người đồng thanh hô lên.
Lúc này, Liễu Như Thi và các học trò của Khấu Quan đi tới, ngồi ở không xa giám khảo. Bọn họ đến để xem cuộc thi, không tham dự cuộc thi của Nam Phái. Dù sao những người như bọn họ hai phái Nam Bắc đều sẽ tranh nhau, bọn họ sẽ không dễ dàng đứng về một phía.
Học trò đầu của Khấu Quan tên Nam Hành, tuy ăn mặc giản dị, vẻ ngoài không có gì đặc biệt, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Thỉnh thoảng anh ta lại liếc nhìn Liễu Như Thi như tiên nữ ở bên cạnh, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Tiếc rằng Liễu Như Thi hoàn toàn không để ý đến anh ta, chỉ đưa mắt nhìn những bác sĩ thiên tài trẻ tuổi ở hiện trường, dường như đang quan sát bọn họ.
“Bây giờ tôi tuyên bố, đại hội Y Vương bắt đầu”.
Lý Tử Vân đứng lên, hô to.
Trong nháy mắt, chuông Nam Phái lại vang lên ba lượt, sau đó hai hàng người bước ra từ cửa ở hai bên.
Bọn họ xếp thành một hàng, đứng hai bên giám khảo, ai nấy đứng thẳng tắp, đầy khí phách.
Bầu không khí ở hiện trường cũng rất trang trọng.
Những người chuẩn bị tham gia cuộc thi đều âm thầm nuốt nước bọt.
Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy trường hợp như vậy đâu.
Lúc này, một thành viên của Nam Phái lấy một ống tròn ra, đặt trước mặt bốn vị giám khảo.
Vũ Văn Mặc lục tìm trong ống tròn, lấy một tấm thẻ ra, đọc tên trên đó.
“Trần Khải”.
“Có!”.
Trên ghế thí sinh, một người đàn ông đeo kính khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi lập tức đứng dậy, bước nhanh đến phía trước bàn giám khảo.
Ở đó có bàn khám bệnh, có châm bạc, dược liệu đã chuẩn bị sẵn, nhưng đều có hạn.
Nam Phái yêu cầu thí sinh không được dùng dụng cụ y tế của mình, chỉ được dùng dược liệu, châm bạc do bọn họ cung cấp, hơn nữa số lượng châm bạc và dược liệu đều có hạn.
Lúc này, Kim Đỉnh cũng rút một tấm thẻ, đọc tên: “Trương Phú Quý”.
Dứt lời, một ông lão gần bảy mươi tuổi bên hàng ghế người bệnh đứng dậy.
Ông lão chống gậy, lảo đảo đi tới.
Người tên Trần Khải nhìn thấy ông lão thì tiu nghỉu.
Trong những người bệnh này, khó chữa nhất là người già. Bởi vì điều kiện sức khỏe của người già vốn đã kém, nếu giám khảo ra đề quá khó, anh ta có xác suất lớn sẽ thi rớt.
Trần Khải vô cùng lo sợ.
Nhiều người trên ghế thí sinh lại cười thầm.
“Gan của ông lão này có vấn đề, tôi cần cậu kiểm tra xem vấn đề chủ yếu của gan ông ấy là gì, đồng thời khống chế được bệnh tình trong vòng mười phút”, Lý Tử Vân nói.
Trần Khải nghe thấy lập tức tròn mắt ngạc nhiên.
Nhiều người cũng hoảng hốt.
“Mười… Mười phút?”, Trần Khải ngây người.
“Có vấn đề gì sao?”, Lý Tử Vân liếc anh ta.
“Không… không có vấn đề gì”, sắc mặt Trần Khải rất khó coi, vội vàng lấy châm bạc, bắt đầu chữa trị.
Ghế thí sinh lại sôi sục.
“Mười phút? Thế… thế thì khó quá nhỉ?”.
“Dựa vào những dược liệu mà Nam Phái cho, cho tôi một tiếng cũng chưa chắc có thể chẩn đoán ra được”.
“Cảm giác cuộc thi lần này còn khó hơn trước kia nhiều”.
“Anh bạn, trước đây anh đã thi rồi sao?”.
“Năm nay tôi đã năm mươi rồi, tham dự mấy lần đại hội Y Vương này rồi”.
“Hả? Anh đã năm mươi mà còn muốn vào Nam Phái?”.
“Đương nhiên, vào Nam Phái là ước mơ của tôi”.
Tiếng xôn xao vang lên.
Bích Nhàn sầm mặt, đập bàn quát lên: “Im hết cho tôi!”.
Ghế thí sinh lập tức yên tĩnh.
Lại nghe Bích Nhàn nói với giọng sắc bén: “Ai còn ồn ào nữa thì cút ra ngoài cho tôi!”.
Mọi người lập tức im lặng, thậm chí cả tiếng hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.
Hội trường lại yên tĩnh vô thanh, chỉ còn bóng dáng bận rộn của Trần Khải.
Nhưng thời gian mười phút quá ngắn, dù anh ta có bận rộn đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, cuối cùng vẫn không đủ thời gian.
“Hết giờ, cuộc thi kết thúc, thí sinh Trần Khải thi rớt!”, Kim Đỉnh lạnh lùng nói.
Trần Khải nghe vậy thì sốt ruột, vội hô lên: “Thưa các thầy cô, xin hãy cho tôi thêm thời gian, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ chẩn đoán được, cầu xin các vị”.
Trần Khải gánh hi vọng của tất cả mọi người trong thôn, anh ta là người mà bệnh viện bọn họ vất vả lắm mới đưa đi tham gia đại hội Y Vương được. Phải biết rằng, không phải ai cũng có tư cách tham gia đại hội Y Vương, phải nỗ lực rất lớn mới có thể tranh thủ được cơ hội.
Trần Khải đã chuẩn bị tròn ba năm.
Nhưng bây giờ mọi thứ đều dập tắt.
Chỉ trong vòng mười phút, giấc mơ tan vỡ…
“Xin mời thí sinh mau chóng rời khỏi đây, đừng ảnh hưởng đến cuộc thi, nếu không, chúng tôi chỉ đành đưa cậu ra ngoài!”, Bích Nhàn lạnh lùng nói.
“Cô Bích Nhàn, xin cô hãy cho tôi thêm một cơ hội, xin cô”, Trần Khải vẫn nài nỉ.
“Không biết điều!”, Bích Nhàn quát lên, phất tay.
Trong số thành viên Nam Phái ở hai bên lập tức có hai người đàn ông lực lưỡng đi ra, vác hai vai Trần Khải kéo anh ta ra ngoài, ném ra khỏi Nam Phái.
Tiếng la hét không cam tâm của Trần Khải vẫn còn vang vọng.
“Nghe đây, đưa tên Trần Khải vào danh sách đen cho tôi, đời này không được tham gia cuộc thi của Nam Phái nữa!”, Bích Nhàn quát lên.
Mọi người đều biến sắc.
Đây là xử tử sao?
“Người tiếp theo!”, Bích Nhàn nói.
Cuộc thi tiếp tục diễn ra.
Nhưng lúc này, áp lực của mỗi thí sinh trở nên to lớn hơn.
Cuộc thi dần dần tiến hành, bọn họ cũng dần dần ý thức được nội dung cuộc thi lần này quả thật vô cùng quái gở.
Dù là người bệnh kiểu nào, thời gian chẩn đoán của bọn họ cũng chỉ có mười phút. Nếu trong vòng mười phút không thể hoàn thành yêu cầu mà bốn vị giám khảo đề ra sẽ bị tuyên bố thi rớt.
Nhất thời, hội trường dậy tiếng kêu than.
Cho đến khi Vũ Văn Mặc gọi ra một cái tên.