Chương 338: Di thư
“Ngưng à, cháu yên tâm, chuyện này ông nội sẽ xử lý. Ông sẽ gọi cho bố mẹ cháu, bảo bố mẹ cháu đến đây đón cháu. Cháu về tỉnh Giang Nam trước, đợi ông thương lượng xong với thế gia Văn Nhân, xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì”, Tần Bách Tùng tức giận nói.
“Ông nội, chuyện Phó viện trưởng Long, cháu có biết một ít”, Tần Ngưng nhỏ giọng nói.
“Cháu biết cái gì?”, Tần Bách Tùng lập tức nhìn sang cô ấy.
“Mặc dù ông Long Thủ rất ít xuất hiện ở Nam Phái, nhưng sự tích của ông ấy luôn lưu truyền ở Nam Phái. Theo cháu biết, người này rất bao che, từng có một chủ nhiệm Hiệp hội của Nam Phái đắc tội với ông ta, kết quả bị ông ta cách chức. Còn có một người làm bị thương học trò của Nam Phái, người đó có lai lịch rất lớn, vốn dĩ sức mạnh của Nam Phái không động vào người đó được, nhiều lắm là bắt người đó bồi thường xin lỗi. Kết quả chuyện này truyền tới tai ông Long Thủ, ông Long Thủ chỉ nói một câu, bảo người đó đến Nam Phái tạ tội, thế là ngày hôm sau người đó đã chạy đến quỳ trước cửa Nam Phái. Người đó quỳ đủ ba ngày mới rời đi, hơn nữa lúc quay về còn bị phạt rất thê thảm…”, Tần Ngưng nhỏ giọng nói.
Long Thủ là nhân vật truyền kỳ của Nam Phái. Mặc dù ông ta là phó viện trưởng, nhưng sức ảnh hưởng đối với Nam Phái và quyền lực của ông ta còn hơn cả viện trưởng.
Một nhà họ Tần nho nhỏ ở trước mặt người này chẳng khác nào kiến càng và cây to.
Hơn nữa, cộng thêm tính cách bao che của ông ta, lần này cô ấy làm Văn Nhân Chiếu Giang bị thương, sợ rằng nhà họ Tần sẽ phải hứng chịu lửa giận của ông Long Thủ.
Tần Bách Tùng cũng ngồi không yên, trên mặt ngập tràn vẻ hoảng hốt.
Nửa ngày sau, ông ta gọi vài cuộc điện thoại.
Nhưng sau vài cuộc điện thoại, biết được người đó là Long Thủ, ai cũng cúp máy ngay lập tức.
Tần Bách Tùng cũng biết bây giờ không ai giúp được mình.
Ông ta thở dài thườn thượt, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Ông nội, trời sắp tối rồi, ông đi ngủ đi, chuyện này cháu sẽ xử lý cho ông”, lúc này Tần Ngưng đột nhiên mỉm cười lên tiếng.
“Cháu làm sao xử lý?”, Tần Bách Tùng ngạc nhiên hỏi.
“Gả cho Văn Nhân Chiếu Giang không phải chuyện này sẽ kết thúc hay sao?”, Tần Ngưng nói.
“Chuyện… Chuyện này sao được? Chẳng lẽ Tần Bách Tùng này đến già còn phải dựa vào cháu gái cứu sống sao?”, Tần Bách Tùng vô cùng tức giận nói.
“Trừ việc này, chúng ta còn có cách gì khác sao?”, Tần Ngưng cười khổ: “Ông nội, cháu không thể liên lụy đến gia tộc”.
“Nhưng…”.
“Được rồi, ông nội, cháu đã quyết định rồi. Thật ra Văn Nhân Chiếu Giang cũng không tệ như trong tưởng tượng. Nếu đến mức này rồi, không có lựa chọn nào khác, cháu cũng sẽ không từ chối”, Tần Nhưng ngắt lời Tần Bách Tùng, tươi cười nói.
“Chuyện này… Haizz, bỏ đi, cháu tự quyết định vậy. Nhưng cháu phải nhớ, nếu cháu không muốn, không ai có thể ép buộc cháu. Cùng lắm ông nội không cần cái mạng già này nữa cũng phải bảo vệ được cháu”, nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tần Ngưng, Tần Bách Tùng thở dài, quay người về phòng.
Tần Ngưng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời sao rộng lớn, sau đó nhắm mắt lại, khẽ thở dài, quay người về phòng.
Tần Bách Tùng một đêm không ngủ.
Ông ta trằn trọc, thế nào cũng không ngủ được.
Nếu chỉ là một thế gia Văn Nhân, nhà họ Tần vẫn còn vốn liếng để đối kháng, nhưng bây giờ lại có thêm một Long Thủ… khó quá!
Thế gia Văn Nhân che giấu quá kỹ!
Hóa ra bọn họ vẫn còn con át chủ bài như vậy.
Chỉ là… cháu gái sẽ thật sự thỏa hiệp sao?
Tần Bách Tùng cảm thấy có gì đó không ổn.
Với sự hiểu biết của ông ta về cháu gái mình, Tần Ngưng có tính rất kiên cường, chuyện mà cô bé đã nhận định thì sẽ không thay đổi.
Chẳng hạn, rõ ràng cô bé biết Lâm Chính đã kết hôn, nhưng vẫn yêu đến cùng. Dù cho cô không tỏ tình với Lâm Chính, nhưng cô lại chứng minh bằng nhiều hành động.
Vì việc này Lâm Chính cũng rất đau đầu.
Kiểu con gái như vậy một đường đi đến cùng, chỉ cần là điều mà cô ấy đã nhận định, bất kể con đường phía trước có như thế nào, cô ấy cũng sẽ không đổi phương hướng.
Nhưng sao Tần Ngưng đột nhiên lại thỏa hiệp?
Đầu óc Tần Bách Tùng rối bời, nhưng vì tuổi đã cao, cuối cùng ông ta ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau.
“Ngưng, tới giờ dậy rồi! Chúng ta đến học viện xem xem, nếu chuyện này không thành, cháu cũng đừng tham gia đại hội Y Vương nữa!”.
Tần Bách Tùng rửa mặt xong thì gọi với vào phòng Tần Ngưng.
Nhưng gọi vài tiếng, bên trong không có động tĩnh gì.
Tần Bách Tùng hơi ngạc nhiên.
Ngày thường Tần Ngưng dậy sớm hơn ông ta, sao hôm nay còn chưa dậy?
Chẳng lẽ con bé này tối qua ngủ muộn lắm?
Tần Bách Tùng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn đi làm bữa sáng.
Bận rộn đến tám giờ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, Tần Bách Tùng lại đi gõ cửa.
“Ngưng? Dậy ăn sáng thôi, Ngưng?”.
Ông cụ Tần gọi đến rát cả giọng.
Gọi liên tục mấy lần vẫn không thấy trả lời.
Dự cảm chẳng lành lập tức dâng lên.
Tần Bách Tùng tông cửa ra.
Cửa vừa mở, lại thấy Tần Ngưng mặc áo quần chỉnh tề đang nằm trên giường, nhắm mắt không động đậy, tay cô còn cầm một tờ giấy.
“Ngưng!”.
Tần Bách Tùng đỏ cả mắt, sốt ruột gọi một tiếng, chạy vào trong.
Bắt mạch.
Không còn thấy bất cứ mạch đập nào.
Tần Ngưng… đã chết!
“Ngưng!”.
Tần Bách Tùng hét lên thảm thiết, nhưng mãi vẫn không lay tỉnh được Tần Ngưng.
Ông ta lấy tờ giấy trong tay Tần Ngưng, đó là một bức di thư…
Di thư chỉ có vài câu đơn giản:
“Ông nội, nếu cháu chết rồi, cháu nghĩ ông Long Thủ và thế gia Văn Nhân sẽ không làm gì nhà họ Tần nữa nhỉ? Ông giúp cháu chuyển lời cho anh Lâm, xin lỗi, cháu rất yêu anh ấy…”.
Trên di thư là những vệt nước mắt, như chim quyên khóc ra máu…
Nhìn những chữ này, Tần Bách Tùng khóc không thành tiếng, cả người ngồi quỳ trên đất, gào khóc giống như một đứa trẻ.
Ông ta chưa từng nghĩ Tần Ngưng lại quyết liệt như vậy, lại dùng cách thức này để kết thúc tất cả…
Tần Bách Tùng hối hận muốn chết.
“Tần Bách Tùng, ông có ở đó không? Lúc nào chúng ta đi Nam Phái?”.
Lúc này, ở bên ngoài vang lên giọng của Lâm Chính.
“Thầy, tôi ở đây…”, Tần Bách Tùng đáp lại bằng giọng khàn khàn, gần như khản cả cổ họng.
Lâm Chính ở ngoài nhà kinh ngạc, lập tức chạy vào, nhìn thấy Tần Ngưng đã không còn sự sống nằm trên giường, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Anh chạy tới, vội vàng đặt tay lên cổ Tần Ngưng. Lát sau anh đưa tay ra, rút một cây kim ra khỏi cổ Tần Ngưng.
Trên cây kim đó… bôi đầy chất độc!
“Cô ấy đã tự sát!”.
Lâm Chính quay đầu, lạnh lùng nhìn Tần Bách Tùng, hỏi bằng giọng sắc bén: “Tần Bách Tùng, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Tần Ngưng lại tự sát?”.
Tần Bách Tùng giàn giụa nước mắt, kể lại chuyện tối qua.
“Ông nói gì?”.
Lâm Chính mở to mắt, cảm thấy nghẹt thở, hai tay siết chặt, hai mắt đỏ như máu.
Một lúc sau, anh bật cười, nụ cười cực kỳ bi thương, cực kỳ thê lương…
Tần Bách Tùng chưa bao giờ thấy Lâm Chính để lộ tiếng cười như vậy.
Vẻ mặt anh… vô cùng dữ tợn…
“Xem ra tôi đã sai, tôi vẫn luôn sai. Tôi không nên giấu giếm điều gì, có lẽ quyết sách của mẹ… không hề đúng đắn…”.
“Thầy…”.
“Cô ấy đã chết khoảng năm tiếng. Tần Bách Tùng, mau lên, đi chuẩn bị châm bạc cho tôi! Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, mau lên!”, Lâm Chính đột nhiên quay đầu, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ông ta, nói.
“Cần châm bạc làm gì?”, Tần Bách Tùng sững sờ.
“Đi đi là được!”.
Lâm Chính quát khẽ.
Tần Bách Tùng không dám do dự, lập tức chạy ra ngoài.
Lâm Chính lấy châm bạc trên người mình ra, nhấc cánh tay trắng bệch của Tần Ngưng lên, châm cứu từng kim…
Một lúc sau, Tần Bách Tùng ôm một đống túi châm đi tới.
Nhìn thấy Lâm Chính đang châm cứu cho Tần Ngưng, Tần Bách Tùng sửng sốt.
“Thầy, con bé Ngưng… còn cứu được sao?”.
“Ông nghe tới Thần Nông Châm Quyết chưa?”, Lâm Chính hỏi.