Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 32




Chương 32: Tối hậu thư

Ông Tề hết sức kích động. 

Tình huống thế này ai mà bình tĩnh được. 

Cả Lạc Thiên cũng thế. 

Cô ta tin chắc chắn nhà họ Ninh đã dẫn Ninh Tiểu Uyển đi khắp Giáng Thành, thậm chí là cả tỉnh Giang Nam tìm bác sĩ, nhưng ai cũng bó tay. 

Vì sao Lâm Chính vừa ra tay đã có thể hồi phục nhanh đến thế? 

Chuyện này thật sự khiến mọi người hoang mang. 

Không ai có chấp nhận được. 

Nhưng Lâm Chính lại không nhanh không chậm nói: “Thật ra có một vài chứng bệnh cũng không phức tạp như trong tưởng tượng, sở dĩ nó khiến người ta thấy đáng sợ là vì không thể tìm được cách giải quyết nó, nếu biết cách rồi thì sẽ không thấy khó nữa. Ví dụ như bệnh đậu mùa trước đây là bệnh không thể chữa khỏi, nhưng sau khi có cách tiêm chủng, bệnh nan y này đã bị giải quyết hoàn toàn. Chuyện của Ninh Tiểu Uyển cũng thế, các ông chỉ không biết cách chữa trị thôi, nhưng tôi biết”. 

Tề Trọng Quốc sửng sốt: “Là cách trên ‘Thiên Kim Phương’ sao?” 

“Đúng”, Lâm Chính gật đầu. 

“Không đúng, ‘Thiên Kim Phương’ này cũng không phải bản duy nhất, rất nhiều người đều có cất giữ, tôi cũng có đọc, vì sao trong ‘Thiên Kim Phương’ tôi đọc không có cái này?” 

“Vì cái tôi đọc là dị bản”. 

“Dị… bản?”, Tề Trọng Quốc ngơ ngác. 

“Thiên Kim Phương” còn có dị bản sao? 

“Cậu Lâm, có thể cho tôi mượn đọc không?”, Tề Trọng Quốc hơi kích động và chờ mong. 

Nhưng Lâm Chính lắc đầu: “Đó là quyển sách tôi nhìn thấy trong kho sách ở nhà khi còn rất nhỏ, sau đó bị người nhà phát hiện rồi bị lấy đi. Bây giờ dị bản này ở đâu tôi cũng không biết, nhưng ông Tề muốn học thì tôi có thể dạy”. 

“Thật sao? Vậy thì tốt quá”, Tề Trọng Quốc kích động không thôi. 

Lạc Thiên ở sau lưng trợn to mắt: “Cho nên những thuật chữa bệnh này của anh đều là tự đọc sách rồi biết?” 

“Đúng”. 

“Anh chưa từng học trường y à?” 

“Chưa từng”. 

“Ặc…”, Lạc Thiên nghẹn họng. 

Lúc đầu Nghiêm Lãng còn đang ngạc nhiên, sau khi nghe nói thế thì không nhịn được hừ một tiếng: “Hóa ra là làm bừa, trùng hợp mà thôi! Có lẽ trên mấy cuốn sách y học trong nhà anh có ghi cách chữa bệnh này đúng không? Anh đúng là may mắn”. 

Lâm Chính không thèm để ý. 

Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy Nghiêm Lãng này rất ghét mình, anh cũng không nhớ mình từng trêu chọc người này lúc nào nữa… 

“Bác sĩ này, cảm ơn anh đã trị khỏi cho chân của em gái tôi”, Ninh Long thở phào một hơi, kích động nói. 

“Không cần khách sáo, nhưng thần kinh của cô bé vẫn chưa hoàn toàn ổn định, còn phải tiếp tục trị liệu, nếu không sẽ khiến thần kinh bị tổn thương”. 

“Không thành vấn đề, mấy ngày nay tôi sẽ dẫn Tiểu Uyển tới”. 

“Không cần, mấy ngày nay cứ để Tiểu Uyển ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng cử động, hai chân không thể chạm đất, tôi sẽ đến nhà chữa cho cô bé, có lẽ sau ba đợt là có thể khỏi hẳn rồi”. 

“Được, cảm ơn!” 

Mắt Ninh Long hơi đỏ lên, dù anh ta không nói nhiều, nhưng cảm xúc trên mặt lại vô cùng rõ ràng. 

Sau khi thanh toán tiền khám bệnh xong, Ninh Long dẫn Tiểu Uyển ra về. 

Phòng khám bình thường trở lại. 

Nghiêm Lãng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính với vẻ ghen ghét. 

Lạc Thiên thì rất tò mò. 

Lâm Chính được Tề Trọng Quốc kéo vào một căn phòng nhỏ tâm sự, nói là tâm sự, thật ra là Tề Trọng Quốc có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, đều liên quan đến Thiên Kim Phương. 

Lâm Chính cũng không từ chối, hỏi gì đáp nấy. 

Mãi đến chạng vạng, Lâm Chính mượn cớ về nhà ăn cơm, Tề Trọng Quốc mới lưu luyến không rời ra về. 

Nhưng thấy thái độ của lão, e rằng sau này sẽ thường xuyên chạy đến phòng khám. 

Chắc sau này không được yên tĩnh nữa rồi. 

Đến giờ, Nghiêm Lãng lái chiếc Huyndai của mình ra về. 

Lạc Thiên kiểm kê dược liệu xong mới có thể đi, Lâm Chính thì một mình ngồi xe buýt về nhà. 

Trên đường, anh nâng ngón tay mình lên nhìn chăm chú. 

Đó là ngón tay dính giọt máu của Ninh Tiểu Uyển. 

Thật ra giọt máu đó không phải là máu của cô bé, mà là máu chim Huyền Linh. 

Chim Huyền Linh là một loại chim rất hiếm có và quý giá, có linh tính, người hiện đại gần như không thể nhìn thấy, ở cổ đại, nó được tôn sùng là một loài chim thần. 

Mà chim Huyền Linh có một đặc tính là mổ máu, nghe nói lúc nó nhìn thấy người có thể chất và huyết thống không tầm thường sẽ không nhịn được mổ một cái lên trán, nó sẽ mổ người kia chảy máu, nhưng cũng sẽ khiến mỏ mình bị thương, truyền một giọt máu này vào trán người kia. 

Giọt máu này được gọi là linh huyết bỏ quên. 

Nếu linh huyết bỏ quên của chim Huyền Linh có thể thành công dung hợp với người kia thì người kia sẽ trở nên vượt trội về cả IQ và thể chất. 

Nhưng nếu không thể dung hợp, giọt máu của chim Huyền Linh sẽ lấy mạng người đó. 

Tình huống của Ninh Tiểu Uyển là như thế. 

Cô bé có thể chất hoặc huyết thống đặc biệt với Huyền Linh, cũng bị chim Huyền Linh nhìn trúng, tiếc là cô bé không thể dung hợp linh huyết bỏ quên này.  

Nhưng… Lâm Chính thì có thể! 

Mấy năm nay, anh đã gom được mười ba giọt linh huyết rồi! 

“Theo ghi chép trên sách cổ, nếu có thể gom đủ mười lăm giọt sẽ có thể tẩy tinh phạt tủy, có thể lột xác, thật không biết đó là hiện tượng thế nào?” 

“Nhà họ Lâm cũng có người đang thu thập nhỉ? Khi mình đi chỉ có hai giọt, không biết bây giờ bọn họ đã có mấy giọt rồi, đến cuộc họp gia tộc, nếu mình xuất hiện trước mặt bọn họ với linh thể với mười lăm giọt linh huyết đã ngưng tụ, không biết vẻ mặt bọn họ sẽ ra sao nhỉ?” 

Lâm Chính lẩm bẩm, trong mắt có ánh sáng lóe lên. 

Trong lúc vô thức đã đi đến trạm. 

Lúc đi vào cổng khu chung cư cũ kỹ, anh nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đứng trước cổng. 

“Cho hỏi, cậu là cậu Lâm sao?” 

“Ông là?” 

“Tôi là giám đốc cửa hàng 4S của Porsche Giáng Thành, tôi họ Trần”. 

“Chào Giám đốc Trần, có chuyện gì thế?” 

“À, có người tặng cậu một chiếc Porsche 918, mời cậu ký tên, xe nằm ở vị trí số bốn hàng thứ hai của bãi đỗ xe khu A, đây là chìa khóa xe”, Giám đốc Trần mỉm cười nói. 

Lâm Chính giật mình: “Ai tặng đấy?” 

“Người đó nói mình họ Từ”. 

Người nhà họ Từ? 

Lâm Chính bối rối.