Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 303




Chương 306: Không ai cản được (2)

Nắm đấm của ông Nhiếp vừa đánh hụt lại đột nhiên vung ra, đánh lên vai Lâm Chính. 

Sức mạnh dồi dào thoáng chốc đánh bay Lâm Chính. 

Lâm Chính rơi xuống đất lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất. Đúng lúc này, ông Nhiếp lại lao tới, tốc độ rất nhanh, bàn tay như vuốt ưng sắp tóm lấy vai Lâm Chính. 

Nhìn năm ngón tay già nua của ông ta, e rằng có thể bóp nát vai của Lâm Chính. 

Đây là định đánh tàn phế cánh tay của anh. 

Quả là không khách khí! 

Nhưng nghĩ lại cũng phải, thủ đoạn của Lâm Chính khiến ông Nhiếp không dám nương tay, đương nhiên xuất chiêu cũng sẽ không chừa đường lui. 

Ngay khi vuốt ưng sắp sửa chụp được vai Lâm Chính… 

Vù! 

Một cái tát đột ngột đánh tới. 

Đó là tay của Lâm Chính. 

“Hả?”. 

Ông Nhiếp ngạc nhiên. 

Cái tát của Lâm Chính không có gì đặc biệt, không có nhiều sức lực, chỉ có tốc độ nhanh mà thôi. 

Cái tát này hoàn toàn không thể ngăn chặn ông ta, đây là định làm gì? 

Mặc kệ! 

Nếu tên nhóc này đã muốn chết, vậy thì đừng trách mình! 

Ông Nhiếp hừ một tiếng, sử dụng sức mạnh đến cực hạn, muốn đánh gãy tay Lâm Chính. 

Sự thật không ngoài dự liệu của mọi người. 

Rắc! 

Tiếng động to rõ vang lên. 

Là tiếng xương gãy. 

Năm ngón tay của Lâm Chính bị vuốt ưng đó bẻ gãy, Lâm Chính bị đánh lùi hơn mười bước. Lúc này, cánh tay của anh máu me đầm đìa, không còn ngón tay nào hoàn chỉnh. 

“Hay!”. 

Khai Hoành kích động hô lên. 

“Đúng là người nhà họ Đỗ, quả nhiên không tầm thường!”, Khai Kỳ cũng liên tục gật gù, đôi mắt tỏa sáng. 

Người nhà họ Khai vô cùng phấn khích. 

Đợi ông Nhiếp giải quyết xong Lâm Chính, bọn họ sẽ trả đũa lại hết, xem lát nữa tên Lâm Chính này còn kiêu căng thế nào! 

“Nhóc con, dừng tay đi, cậu không phải là đối thủ của tôi. Nếu bây giờ cậu dừng lại, tôi có thể giúp cậu bình an vô sự rời khỏi đây”, ông Nhiếp nói. 

Ông Nhiếp vẫn có chút kiêng dè thân phận của Lâm Chính. Ông ta không tin một người trẻ tuổi có bản lĩnh như vậy mà không có bối cảnh gì. Nếu đã không hiểu biết gì về người này, ông Nhiếp sẽ không ra tay quá tuyệt tình, ít nhất phải chừa đường lui cho mình. 

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Câu này phải để tôi nói mới phải!”. 

“Hả?”, ông Nhiếp sửng sốt, dường như không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì. 

Lúc này, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì, nhấc tay lên, phát hiện nơi bàn tay mình có cắm một cây kim. 

Hóa ra cái tát của Lâm Chính không phải để ngăn chặn đòn tấn công của ông Nhiếp, mà là để cắm cây kim này vào tay ông ta. 

“Cậu…”. 

Ông Nhiếp lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó không nghĩ ngợi gì mà rút cây kim đó ra. 

Tuy nhiên, ngay khi ông ta vừa rút kim ra. 

Rắc! 

Ông Nhiếp cảm thấy trong cơ thể mình như có thứ gì đó đã gãy, sau đó cả người yếu ớt ngã xuống đất, giống như bị bại liệt, không động đậy được nữa. 

“Ông đúng là không có chút thường thức nào, không biết kim châm cứu không được tùy tiện rút ra sao?”. 

Lâm Chính lấy túi kim khác từ thắt lưng ra, rút một cây kim, châm vào bàn tay đã gãy của mình, đồng thời cất bước đi về phía trước, trên mặt là vẻ lạnh lùng và hờ hững. 

“Cậu… Cậu đã làm gì tôi?”. 

Ông Nhiếp run rẩy hỏi. 

“Cây kim đó liên kết với kinh mạch của ông, ông không rút thì không sao, rút ra sẽ làm đứt kinh mạch của ông”, Lâm Chính lạnh nhạt nói. 

Ông Nhiếp nghe vậy, sắc mặt trắng bệch. 

Lâm Chính đã đoán được ông ta sẽ rút kim ra ngay khi phát hiện nên mới làm như vậy. 

Bây giờ ông Nhiếp đã bị bại liệt, đương nhiên không thể ngăn cản Lâm Chính được nữa. 

“Cậu… Cậu làm tôi tàn phế rồi?”, ông ta run rẩy hỏi. 

Người luyện võ mấy chục năm mà biến thành một kẻ tàn phế, có lẽ dù là ai cũng không chịu đựng nổi cú sốc này. 

“Yên tâm, ông vẫn còn cứu được”, Lâm Chính nói. 

“Vậy cậu hãy cứu tôi đi, tôi không đối địch với cậu nữa, tôi tuyệt đối sẽ không đối địch với cậu nữa, cầu xin cậu cứu tôi, cứu tôi!”, ông Nhiếp vội vàng hét lên. 

“Tôi không cứu được ông, ông hãy đi tìm người khác đi”. 

“Ai?”, ông Nhiếp vội hỏi. 

“Trong Tập đoàn Diệu Không mà nhà họ Đỗ các người hợp tác, có lẽ sẽ có người cứu được ông”, Lâm Chính nói.