Chương 305: Không ai cản được (1)
Cảnh tượng thần kỳ khiến người nhà họ Khai sửng sốt.
Nhất là Khai Hoành, miệng há to dường như có thể nuốt cả quả trứng gà.
Khai Kỳ lại càng kinh ngạc.
Đây là gì?
Ảo thuật sao?
Sao có thể?
Nhưng nếu không phải ảo thuật, vì sao những người nhà họ Khai đứng xung quanh đều không động đậy?
Hơi thở ông ta nặng nề, da dầu tê dại, đầu óc đã trở nên trống rỗng.
“Ông Nhiếp, chuyện này làm sao làm được?”.
Cậu Đỗ ở phòng bên cũng kinh ngạc, bỗng nhiên quay đầu hỏi ông lão ở bên cạnh.
Ông lão cũng vừa mới hoàn hồn, ông ta im lặng vài phút, hạ giọng nói: “Là châm!”.
“Châm?”.
“Cậu chủ, mắt nhìn của cậu không cao, không thể hiểu rõ phương pháp của người đó. Lúc nãy người đó xoay tròn, tôi nhìn thấy rõ ràng châm bạc bay ra từ tay cậu ta. Nếu tôi đoán không lầm, đây là thủ đoạn châm bạc điểm huyệt của Đông y thời xưa”.
“Tôi thấy ông điên rồi, lại còn châm bạc điểm huyệt? Ông nghĩ đang quay phim đánh võ à?”, cậu Đỗ bật cười, có vẻ không tin, nhưng hơi thở lại trở nên gấp gáp hơn.
Ông Nhiếp này là cao thủ siêu phàm, là thế ngoại cao nhân mà bố anh ta dùng số tiền rất lớn thuê về. Nghe nói đệ tử của ông ta ai nấy đều có võ công trác tuyệt, thực lực yếu nhất cũng là quán quân võ thuật toàn quốc. Với trình độ của ông ta, mắt nhìn đương nhiên sẽ không sai được.
Nhưng gì mà dùng châm bạc điểm huyệt, chuyện này cũng thật hoang đường!
Cậu Đỗ không thể chấp nhận được.
“Ông Nhiếp, ông có thể giải quyết người đó không?”, cậu Đỗ nghiêm túc hỏi.
“Tôi không nắm chắc, dù người này rất trẻ tuổi, nhưng cậu ta có trình độ như vậy chắc chắn không phải người bình thường. Cậu chủ, cậu rời khỏi đây đi, đợi tôi xử lý xong chuyện nơi này sẽ gọi cho cậu”, ông lão nói.
Cậu Đỗ cân nhắc, cuối cùng không kiên trì nữa, chỉ gật đầu: “Ông hãy cẩn thận”.
Nói xong thì dẫn người rời đi.
Ông lão cũng đi ra khỏi phòng, bước về phía bên kia.
“Dừng tay, người trẻ tuổi!”.
Ông ta hô lên.
Lâm Chính hơi nghiêng đầu, liếc nhìn ông lão: “Tôi biết ông sẽ ra tay”.
“Ồ?”, ông lão cảm thấy bất ngờ, sau đó liếc nhìn Lâm Chính, nghiêm túc gật đầu: “Cậu lại có thể chú ý đến tôi, rõ ràng tôi đã che giấu rất kỹ, xem ra cậu không phải người tầm thường”.
“Ông sai rồi, không phải vì trình độ võ công của ông rất cao mà tôi chú ý đến ông. Thật ra tôi không biết võ, sở dĩ tôi có thể chú ý đến ông là vì trước kia tôi từng gặp ông”.
“Từng gặp tôi?”, ông Nhiếp sửng sốt: “Ở đâu?”.
“Yên Kinh”.
Thật ra là ở nhà họ Lâm.
Khi đó Lâm Chính còn rất nhỏ, ông Nhiếp cũng chỉ đến nhà họ Lâm học tập một vài ngày, không ở quá lâu. Nhưng Lâm Chính từng gặp người nào ở nhà họ Lâm, anh đều có ấn tượng.
“Xem ra lai lịch của cậu không đơn giản”.
Ông Nhiếp nhíu mày, vẻ mặt nặng nề hơn nhiều.
Ông ta đột nhiên có chút hối hận, nếu rời khỏi cùng với cậu chủ, có lẽ sẽ bớt đi không ít rắc rối.
“Nhà họ Đỗ các người muốn ra mặt giúp nhà họ Khai sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Nhà họ Khai là bạn của nhà họ Đỗ, nếu cậu đồng ý kết bạn với nhà họ Đỗ, chuyện này xem như bỏ đi, thế nào?”, ông Nhiếp nghiêm túc nói.
“Chuyện này e là không thể”.
Lâm Chính bật cười: “Nhà họ Khai muốn giết cả nhà tôi, đổi lại là nhà họ Đỗ các người, các người có từ bỏ không?”.
“Nghiêm trọng đến vậy sao?”, ông Nhiếp nhíu mày, nhìn sang Khai Kỳ: “Gia chủ Khai, rốt cuộc ông và cậu ta có thù oán gì? Đến mức như vậy?”.
“Chuyện này…”.
Khai Kỳ cũng không biết nên nói từ đâu.
Thật ra nếu chỉ là chuyện ghen tuông giữa Khai Mạc và Lâm Chính, ông ta không có tâm tư đi quản. Nhưng chuyện nhà họ Trương, làm ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Khai, ông ta không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không, uy tín của nhà họ Khai để ở đâu?
“Bây giờ nói gì cũng vô dụng!”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó mắt toát ra sát ý, lao vọt về phía Khai Kỳ.
“Anh cả cẩn thận!”.
Khai Hoành hét lên, lập tức nhảy tới chặn Lâm Chính lại.
Nhưng ông Nhiếp lại nhanh hơn ông ta, lập tức xuất hiện trước mặt hai người, cánh tay gầy gò già nua đánh mạnh về phía Lâm Chính.