Chương 3: Bà nội nhập viện
Trên tàu hỏa chạy về Giáng Thành.
Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng suy nghĩ.
Lúc hạ táng mẹ, anh không chạy đến kịp, lần này đi tảo mộ cho mẹ, cũng xem như giải quyết xong một mối lo.
Mẹ Lâm không cho Lâm Chính trở về nhà, nói rằng là vì bảo vệ anh. Nhưng trong lòng Lâm Chính, trở về nhà họ Lâm đòi lại danh phận cho mẹ vẫn luôn là mong muốn của anh.
Nhưng trước mắt vẫn không thể nghênh ngang đến nhà họ Lâm được.
Dẫu sao nhà họ Lâm cũng là một con quái vật khổng lồ ở Hoa Quốc, muốn hoàn toàn đạp nó dưới chân vẫn cần phải sắp xếp tỉ mỉ hơn.
Trong mắt Lâm Chính hiện lên sự quyết tâm.
Ong ong ong…
Điện thoại rung lên.
Anh nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói vừa lạnh lùng vừa chói tai.
“Anh chết ở đâu rồi, sao còn chưa về?”
“Vé mua trước đó bị mất, phải mua lại vé khác, mười một giờ xuống tàu cao tốc”.
“Sau khi xuống tàu lập tức bắt xe đến bệnh viện Đông y Giáng Thành, trước mười hai giờ trưa tôi nhất định phải thấy anh đứng trước cửa bệnh viện!”, giọng nói lạnh lùng, không cho cãi lại.
“Bệnh viện Đông y Giáng Thành? Đang yên đang lành đến đó làm gì?”
“Còn làm gì nữa? Bà nội nhập viện rồi, tất cả mọi người đều phải đi thăm bệnh”.
“Không phải bà nội rất khỏe sao? Sao lại nhập viện…”
“Tút tút…”
Lâm Chính còn chưa nói xong thì đã bị ngắt máy.
Anh cau mày để điện thoại vào túi.
Từ trạm tàu cao tốc bắt xe đến bệnh viện Đông y cũng chỉ mất hai mươi phút.
Trước cửa bệnh viện Đông y Giáng Thành.
“Còn chưa đến sao?”
Lâm Chính nhìn tới nhìn lui, sau đó thò tay vào túi lấy ra một gói thuốc lá bảy tệ, châm lửa hút mạnh hai hơi, vừa nhả khói ra, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân vội vã, tiếp theo là một mùi hương quen thuộc bay vào mũi.
Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, xoay người lại.
Một người phụ nữ trẻ tuổi duyên dáng đứng sau lưng.
Người phụ nữ mặc đồ công sở, tóc dài xõa ngang vai, làn da trắng nõn, môi đỏ răng trắng, cực kỳ xinh đẹp.
Cô tên là Tô Nhu.
Người vợ hữu danh vô thực của Lâm Chính.
Cô rất đẹp, là người đẹp nổi tiếng ở Giáng Thành, rất nhiều người đều cho rằng cô sẽ cưới cậu Mã – một trong bốn cậu chủ nổi danh của Giáng Thành, trở thành con dâu của nhà họ Mã, nhưng không ngờ trước khi qua đời, cụ ông nhà họ Tô lại ép cô lấy Lâm Chính nghèo khổ vô dụng.
Không ai biết lai lịch của Lâm Chính, dù là thân phận cậu chủ bị vứt bỏ của anh cũng có rất ít người biết.
Vì thế những người rảnh rỗi bắt đầu suy đoán lý do.
Lời đồn rộng rãi nhất trong đó là bố của Lâm Chính có ơn với cụ ông nhà họ Tô, cụ ông nhà họ Tô muốn trả ơn.
Nhưng vì trả ơn mà bỏ qua một gốc đại thụ như nhà họ Mã, ảnh hưởng đến tương lai của nhà họ Tô? Thật sự là vô cùng ngu xuẩn!
Cho nên người nhà họ Tô hận Lâm Chính, cả Tô Nhu cũng thế.
Tô Nhu không thèm quan tâm thân phận của Lâm Chính là gì, cái cô quan tâm là người đàn ông của mình có phải đàn ông không!
Không thể không nói, Lâm Chính trông rất đẹp trai.
Nhưng... anh lại là một tên vô dụng.
Ngoài ở nhà làm một vài việc nhà, nấu mấy món ăn có thể nuốt trôi, Lâm Chính không biết gì khác cả, thậm chí còn không thể kiếm được một công việc đơn giản.
Anh rất ít khi ra ngoài, cũng rất ít khi nói chuyện với người khác, dù là ai trong nhà họ Tô xỉ vả anh, anh cũng không thèm để tâm, không thèm đáp trả.
Vì vậy, nửa Giáng Thành đều biết con rể của nhà họ Tô là một tên vô dụng.
Tô Nhu rất muốn ly hôn, nhưng trước khi ông nội qua đời từng ép cô thề, bảo cô không được ly hôn với Lâm Chính trong vòng năm năm.
Năm năm!
Dài đằng đẵng!
Cũng may là đã ba năm trôi qua rồi!
Chỉ còn hai năm nữa thôi!
Hai năm sau, mình sẽ không còn chút quan hệ nào với tên vô dụng này nữa!
Tô Nhu vô cùng chờ mong.
“Cầm lấy!”, Tô Nhu đưa một túi trái cây đến, lạnh lùng nói: “Sau khi lên đó đừng nói chuyện, đứng sau lưng tôi làm người câm đi, nghe thấy không?”
“Được”, Lâm Chính gật đầu theo thói quen.
Phòng vật lý trị liệu tầng ba.
Cụ bà nhà họ Tô đang nằm trên giường nở nụ cười hiền từ.
Một đám người đứng xúm lại bên giường bệnh, nam nữ già trẻ gì cũng có.
Mà bên cạnh bà cụ còn có một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng.
Người đàn ông tập trung châm cứu, cẩn thận đâm từng chút vào trong cánh tay lỏng lẻo của bà cụ.
Bác sĩ này tên Tô Cối, là con trai thứ hai của bà, chủ nhiệm khoa vật lý trị liệu của bệnh viện Đông y, biết châm cứu, mỗi lần lúc bà cụ sắp xuất viện đều sẽ đến châm cứu, lần này cũng giống như thế.
“Bác hai! Bác hai gái! Bác ba! Bác ba gái…”
Tô Nhu dẫn Lâm Chính đi vào, để trái cây trên tủ đầu giường, nở nụ cười chào hỏi mấy thân thích.
Có người nhiệt tình trả lời, có người hừ khẽ một tiếng, không thèm quan tâm.