Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 195




Chương 197: Nhà họ Hạ kiêng dè (1)

Lúc Hạ Thu Ân ngồi xuống thì cô ấy không khác gì bị rút cạn sức lực. 

“Sao thế”, Lâm Chính hỏi. 

“Người nhà họ Đỗ ra tay rồi”, Hạ Thu Ân khàn giọng. 

“Nhà họ Đỗ sao? Họ Đỗ nào?” 

“Nhà họ Đỗ ở Yên Kinh!” 

Yên Kinh à? Mọi người xung quanh cũng run rẩy. 

“Nhà họ Đỗ có qua lại với Nhiễm Tái Hiền. Lúc trước, Nhiễm Tái Hiền có giúp đỡ bọn họ nên nhà họ Đỗ luôn muốn báo đáp. Lần này, chắc chắn Nhiễm Tái HIền không nói chuyện xảy ra ở đây với nhà họ Đỗ, vì ông ta không thể hạ mình như vậy nhưng nhà họ Khai thì khác. Chắc chắn bọn họ đã liên hệ nhà họ Đỗ. Giờ bọn họ mà ra tay thì nhà họ Hạ chúng tôi cũng chỉ đứng nhìn được thôi”. Hạ Thu Ân cảm thấy đau đầu. 

“Không thể nào”, một thanh niên của nhà họ Trương mỉm cười: “Cô Hạ, sức mạnh của nhà họ Hạ lớn như vậy, ở Yên Kinh có ai dám không nể mặt chứ. Cô cũng đừng đùa quá”. 

“Câm miệng”, ông cụ Trương quát lớn. Người thanh niên kia lập tức im bặt. 

“Vùng đất Yên Kinh, ngọa hổ tàng long. Làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Dù nhà họ Hạ có thực lực nhưng mà ở Yên Kinh thì cũng chỉ thuộc tầm trung mà thôi.”, Hạ Thu Ân lắc đầu. 

Đám đông nín thở. Hạ Thu Ân cùng một ông cụ tới mà đã có thể trấn nhiếp được hơn một nửa người của Quảng Liễu, khiến các gia tộc không dám làm gì, chỉ biết trơ mắt nhìn Lâm Chính ép cả Nhiễm Tái HIền phải cúi đầu xin lỗi. 

Một nguồn sức mạnh đáng sợ như vậy mà lại chỉ thuộc tầm trung ở Yên Kinh thôi sao? Yên Kinh…kinh khủng tới mức nào chứ… 

Nhà họ Đỗ lẽ nào còn lợi hại hơn cả nhà họ Hạ sao?”, Tô Nhu cảm thấy khó hiểu. 

Tô Nhu biết nhà mình không bằng họ Hạ, cũng không bằng họ Đỗ và càng không hiểu về tình hình ở Yên Kinh. 

“Thực lực nhà họ Đỗ không được coi là mạnh nhất, nhưng gần đây nhà họ Đỗ dựa vào một công ty, hơn nữa còn hợp tác với công ty này nên đã đổi đời. Nếu nhà họ Hạ đụng vào nhà họ Đỗ thì chắc chắn sẽ đắc tội với công ty đó. Mà sức mạnh đứng sau công ty này là thứ mà nhà họ Hạ bọn em không dám mạo phạm. Nếu động vào thì e rằng…” 

Hạ Thu Ân nói tới đây thì không nói tiếp được nữa. Cô ấy trông vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi, giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ lắm. 

Đám đông sợ hết hồn. 

“Công ty gì mà kinh khủng vậy”, ông cụ Trương chật vật hỏi. 

“Tập đoàn Diệu Không”, Hạ Thu Ân lên tiếng. 

Tập đoàn Diệu Không? Rất nhiều người chưa từng nghe qua, cũng không biết công ty này. 

Chỉ có Lâm Chính là đanh mặt, siết chặt nắm đấm. Những người khác không biết, nhưng anh thì biết rõ. Bởi vì tập đoàn này…nằm trong tay nhà họ Lâm… 

“Được rồi mọi người. Đừng hỏi nhiều nữa. Giờ nhà họ Đỗ đã ra mặt thì nhà họ Hạ cũng không dễ can dự vào nữa. Tô Nhu, Lâm Chính, mọi người mau về Giang Thành đi. Nếu không họ mới tới đây thì tình hình càng khó kiểm soát”. 

“Không vội”, Lâm Chính uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “Dù nhà họ Đỗ có ra mặt thì đám người kia cũng không dám báo thù đâu”. 

“Nhóc, đừng nói trước như thế. Người khác không dám động vào cháu là vì có nhà họ Hạ. Cháu tưởng bọn họ sợ cháu thật đấy à?”, ông cụ lắc đầu: “Nói tóm lại là hai đưa mau lên xe, để tài xế đưa về đi”. 

“Ông, bọn họ không dám tới là vì bọn họ sợ cháu thật”, Lâm Chính tỏ vẻ bất lực. 

Thế nhưng anh vừa dứt lời thì đám đông bật cười. 

“Lâm Chính, đừng đùa nữa”.