Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1200




Chương 1205: Cố làm ra vẻ

Lâm Chính đã có hành động. 

Anh đi về phía sau đệ tử thứ 100. 

Mấy đệ tử làm theo lời dặn của anh trước đó, kéo một tấm vải gấm dài tới, trên vải gấm cắm đầy châm bạc sáng lấp lánh. 

Nhìn qua không khác gì sông Ngân, không thể đếm được rốt cuộc có bao nhiêu châm bạc. 

Chỉ thấy bóng dáng Lâm Chính di chuyển, vọt về phía tấm vải gấm kia, cầm góc trái kéo về phía trước. Lâm Chính giơ cả hai tay ra, phủ lên tấm vải gấm, mỗi một lần trượt tay lại có ánh sáng bạc lấp lánh bắn ra khỏi vải gấm, đâm vào người những người này. 

Vèo vèo vèo... 

Châm bạc bay nhanh như những đốm sao băng. 

Một lát sau, tất cả 100 đệ tử này đều bị cắm đầy châm bạc. 

Mọi người kinh ngạc. 

"Anh ta làm gì vậy? Chữa bệnh sao?". 

"Hừ, tôi thấy là làm trò thì có! Đâu ra cái kiểu dùng châm bạc như vậy? Anh ta làm qua loa quá!". 


"Suỵt, chắc là anh nhầm rồi, tôi nghe nói đây là lấy khí ngự châm, là Phi Châm Thuật trong truyền thuyết. Những người giỏi dùng châm bạc đều làm như vậy, trước kia tôi cũng từng thấy Phong trưởng lão làm thế". 

"Vậy anh có từng thấy Phong trưởng lão phóng liền một lúc hơn nghìn cây châm bạc như vậy không?". 

"Ơ... cái này thì tôi chưa từng thấy". 

"Đúng vậy, làm gì có kiểu dùng châm như vậy? Đây là làm bừa! Châm phải đâm vào huyệt! Anh có thể phán đoán chính xác huyệt vị của bọn họ không? Hơn nữa còn với số lượng nhiều như vậy... E rằng chỉ có thần y mới có thể làm được nhỉ?". 

"Cũng đúng..." 

"Đúng là làm bừa!". 

Mọi người xôn xao bàn tán, hừ mũi khinh thường. 

Lâm Chính cứ thế đi một vòng quanh tấm vải gấm, cắm gần hết châm bạc trên vải gấm vào người các đệ tử, sau đó đi tới nơi chữa bệnh ở phía trước lấy một đống thuốc, phân chia đóng gói một cách thành thạo, rồi phân phát cho bọn họ. 

Trong thời gian nửa nén hương, Lâm Chính đã xử lý xong 100 giáo chúng bị thương. 

"Được rồi, các anh đi sang bên cạnh nghỉ ngơi đi, nhóm tiếp theo!". 

Lâm Chính phất tay, lại bắt đầu chuẩn bị châm bạc. 

100 đệ tử kia ai nấy ù ù cạc cạc, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. 

"Các anh còn ngây ra đó làm gì? Sang bên kia ngồi xuống nghỉ ngơi đi, đừng có chắn đường", Lâm Chính liếc mắt nhìn những người đang ngây ra như phỗng kia, nhíu mày quát. 

"Ừm... giáo chủ, chúng tôi... thế là xong rồi sao?". 

"Các anh còn muốn sao nữa?". 

"Nhưng... anh không bắt mạch cho chúng tôi sao? Không hỏi chúng tôi bị thương ở đâu sao? Anh cắm mấy châm bạc cho chúng tôi là xong sao? Liệu... liệu có qua loa đại khái quá không vậy?". 

Một giáo chúng hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói. 

Mọi người đều gật đầu, hiển nhiên cũng đồng ý với lời nói của giáo chúng này. 

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng hỏi một câu. 

"Anh còn đau chỗ nào không?". 

Giáo chúng kia đang định trả lời, nhưng lời đến bên miệng liền nghẹn lại. 

Anh ta nhìn bụng dưới bị thương của mình, mới phát hiện chỗ đó không còn chảy máu, hơn nữa cũng không còn đau. Nhìn kĩ hơn mới thấy chỗ bụng dưới có mấy cây châm bạc sáng loáng... 

Mọi người xung quanh thấy thế, cũng vội vàng kiểm tra vết thương của mình. 

"Trời ơi, chân của tôi... có thể đi lại rồi". 

"Vết thương của tôi cũng không còn đau nữa, mà còn tê tê, dễ chịu quá..." 

"Tôi cảm thấy ý thức của mình đã khôi phục rất nhiều, lúc trước cảm giác như sắp chết đến nơi, nhưng bây giờ thì tỉnh táo hơn rồi". 

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy khỏe hơn rất nhiều". 

Dường như lúc này các giáo chúng mới hoàn hồn lại, ai nấy tự kiểm tra vết thương của mình, vô cùng cảm khái. 

"Hiện giờ vết thương của các anh mới chỉ ổn định chứ chưa trị được tận gốc. Tôi đã bốc thuốc cho các anh rồi, các anh phải uống thêm thuốc, thì mới có thể bình phục hoàn toàn. Được rồi, qua kia ngồi đi, đừng làm lỡ thời gian nữa, phía sau còn có rất nhiều giáo chúng đang chờ được chữa trị", Lâm Chính bình thản nói. 

Mọi người vội vàng tránh đường. 

Lâm Chính tiếp tục chữa cho các giáo chúng khác như vừa rồi. 

Với phương pháp này, chỉ trong thời gian non nửa nén hương, Lâm Chính đã chữa xong cho hơn trăm người, tốc độ cực nhanh. Nếu hết một nén hương, thì anh có thể chữa cho ít nhất 400 người. 

Còn hiệu suất của Phong Tín Tử thì cố sống cố chết cũng được gần trăm người. 

Mọi người há hốc miệng, vẻ mặt đầy kinh ngạc. 

"Còn có cách như vậy sao?". 

“Liệu... liệu có lố quá không vậy?". 

"Sư phụ, lần này chúng ta phải làm sao đây?". 

Các đệ tử của Bách Thảo Đường đều cuống lên, nhao nhao nhìn về phía Phong Tín Tử. 

Bà ta lập tức dừng tay, ném châm bạc trong tay đi, chỉ tay vào Lâm Chính quát: "Cậu đang làm gì vậy?". 

"Làm gì hả?", Lâm Chính liếc mắt nhìn Phong Tín Tử, bình thản đáp: "Chữa bệnh cứu người, bà không nhìn thấy sao?". 

"Chữa bệnh cứu người? Sao có thể dùng cách này chứ?". 

"Cách này có vấn đề gì sao?", Lâm Chính quay sang hỏi. 

"Ơ..." 

Phong Tín Tử có chút á khẩu. 

Lâm Chính mặc kệ bà ta, tiếp tục chữa trị. 

"Dừng tay! Cậu không nghe thấy sao? Dừng tay lại cho tôi!", Phong Tín Tử không nhịn được nữa, xông tới ngăn cản Lâm Chính.