Chương 1204: Giáo chủ huênh hoang
Anh vừa dứt lời, mọi người liền xôn xao.
Ai nấy đều quay sang nhìn Lâm Chính.
"Thi y thuật?".
"Cái này hay đấy!".
"Tuy tân giáo chủ của chúng ta là một y võ, nhưng tôi nghĩ chắc chắn anh ta không biết y thuật của Phong Tín Tử trưởng lão cao đến mức nào. Thi y thuật với bà ấy? Đúng là tự rước nhục vào thân!".
"Tôi thấy vị giáo chủ trẻ tuổi này của chúng ta lại ngông rồi".
"Tôi thừa nhận cậu ta có thực lực rất mạnh, nhưng về y thuật thì vẫn phải xem Phong Tín Tử trưởng lão".
"Vị giáo chủ này có vẻ ngông cuồng đấy".
Các giáo chúng châu đầu ghé tai, xì xào bình phẩm.
Hiển nhiên là bọn họ không đánh giá cao Lâm Chính.
Dù sao bọn họ cũng biết về Phong Tín Tử rõ hơn biết về anh.
Về phần Phong Tín Tử, sau khi nghe được những lời ngông cuồng của Lâm Chính, thì gần như là bùng nổ.
"Cậu nói cái gì? Cậu muốn thi y thuật với tôi? Ngông cuồng! Đúng là quá ngông cuồng!", Phong Tín Tử chỉ tay vào Lâm Chính, kích động đến mức toàn thân run rẩy, la hét: "Nếu vậy thì thi đi! Để tôi xem rốt cuộc cậu có bản lĩnh gì mà nói ra những lời như vậy?".
Dứt lời, Phong Tín Tử tức giận bước tới.
"Cậu định thi kiểu gì?".
"Thi về việc chữa bệnh đi, ở đây có nhiều giáo chúng như vậy, chúng ta lấy thời hạn là một nén hương, xem trong thời gian một nén hương, ai có thể chữa trị cho nhiều giáo chúng hơn thì coi như người đó thắng", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Hừ, đừng tưởng cậu làm giáo chủ của Đông Hoàng Giáo là tôi sợ cậu! Đời này bà đây chưa sợ ai bao giờ! Huống hồ là một thằng oắt con nói hươu nói vượn như cậu! Nào! Cầm châm bạc và lò của tôi đến đây!", Phong Tín Tử phất tay, lớn tiếng quát.
"Gọi hết giáo chúng bị thương đến đây, ưu tiên những người bị thương nặng, sau đó chuẩn bị đốt hương", Lâm Chính lên tiếng.
"Vâng, giáo chủ!".
Lập tức có người đi sắp xếp.
Chẳng mấy chốc, trước nhà tranh xuất hiện hai hàng người dài dằng dặc.
Lâm Chính và Phong Tín Tử đều ngồi xuống.
"Có thể bắt đầu được chưa?", Phong Tín Tử lạnh lùng nhìn Lâm Chính, hỏi.
Lâm Chính nhìn đoàn người phía trước, quay sang nói: "Chỉ có chừng này người bị thương thôi sao?".
Người ở bên cạnh sửng sốt, nói: "Giáo chủ, tôi không hiểu ý của anh..."
"Sắp xếp thêm người xếp vào hàng đi".
"Hả? Việc này...", người kia nghệt mặt ra.
"Hừ, nực cười! Ở đây đã có hơn 100 người bị thương rồi, cậu có thể khám xong cho bọn họ trong thời gian một nén hương đã là giỏi lắm rồi, còn chê ít người sao? Cậu đang cố làm ra vẻ đấy à?", Phong Tín Tử khinh thường nói.
"Đúng là ếch ngồi đáy giếng!".
Lâm Chính chẳng buồn đấu võ mồm với Phong Tín Tử, anh phất tay: "Đi sắp xếp đi".
Người kia thấy thế cũng không nhiều lời nữa, chỉ đành làm theo.
Một lát sau, hàng người bên phía Lâm Chính lại dài hơn gần gấp đôi.
Các đệ tử của Bách Thảo Đường thấy thế thì đều hừ mũi khinh thường.
"Sư phụ, anh ta cũng huênh hoang quá đi mất!".
"Anh ta còn trẻ như vậy đã lên làm giáo chủ, nên nghĩ cái gì mình cũng làm được. Bách Thảo Đường chúng ta không thể khuất phục trước anh ta được!".
"Phải đấy, cùng lắm chúng ta không ở lại Đông Hoàng Giáo này nữa".
"Đúng!".
Các đệ tử nhao nhao nói.
Trưởng lão kiêu căng ngạo mạn, không coi giáo chủ ra gì, nên các đệ tử này cũng vậy.
Ngẫm kĩ thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Bách Thảo Đường là phe phái y dược, ở trong giáo phái ngày nào cũng đánh đánh giết giết như Đông Hoàng Giáo quả thực có địa vị cực kỳ cao.
Trong Đông Hoàng Giáo có thể không có các phe phái khác, nhưng chắc chắn phải có Bách Thảo Đường.
"Không cần quan tâm nhiều như vậy, lát nữa cậu ta không chữa xong cho những người bị thương này, để xem cậu ta xử lý thế nào?", Phong Tín Tử lạnh lùng hừ một tiếng.
Mọi người gật đầu.
"Bây giờ có thể bắt đầu được chưa, Lâm giáo chủ?", Phong Tín Tử hỏi Lâm Chính.
"Được rồi".
Lâm Chính gật đầu.
Đệ tử đang đứng bên cạnh lư hương lập tức châm hương.
Cuộc thi y thuật chính thức bắt đầu.
Hai người bắt đầu khám chữa.
Phong Tín Tử đúng là cao thủ y đạo, bà ta chỉ cần liếc mắt nhìn đệ tử ở trước mặt là biết ngay tình hình vết thương của đối phương, rồi lập tức châm cứu kê đơn, tốc độ rất nhanh. Mỗi đệ tử chỉ mất mười mấy giây đã khám xong, sau đó đến người thứ hai, người thứ ba...
Chỉ trong 1 phút đã có năm người được cứu chữa.
Người của Bách Thảo Đường ai nấy đều mỉm cười.
Tốc độ này đã là rất thần kỳ rồi.
Còn các giáo chúng được cứu chữa cũng vô cùng mừng rỡ.
"Trời ơi, vết thương trên người tôi không đau nữa rồi".
"Tôi cảm giác hình như tay mình không sao nữa".
"Đây chính là y thuật của Phong trưởng lão sao?".
"Kỳ diệu quá! Phong trưởng lão đúng là Hoa Đà tái thế!".
"Cũng may chúng ta có Phong trưởng lão!".
Mọi người vô cùng cảm khái, lần lượt vái lạy tạ ơn Phong Tín Tử.
Phong Tín Tử hừ một tiếng, lạnh lùng quát: "Tất cả hãy yên lặng cho tôi, đừng có làm ồn, ảnh hưởng đến việc bắt mạch của bổn trưởng lão".
Lúc này mọi người mới dừng bàn tán.
Sau khi chữa trị được thêm mười mấy người, Phong Tín Tử tỏ vẻ rất đắc ý.
Bà ta cảm thấy tốc độ của mình đã được coi là thần tốc rồi.
Nếu nhanh hơn nữa, e là phải Hoa Đà tái thế mới có thể làm được.
Nhưng bà ta còn chưa kịp nhìn, bên tai đã vang lên những tiếng hô kinh ngạc.
"Trời ơi!".
"Anh ta... anh ta đang làm gì vậy?".
Là tiếng kêu của đệ tử Bách Thảo Đường.
Phong Tín Tử ngạc nhiên, vội nhìn theo tiếng nói.
Mới nhìn mấy cái, bà ta đã ngây người ra.
Chỉ thấy Lâm Chính ở bên kia... vẫn chưa chữa cho người nào.
Không châm cứu, không bốc thuốc.
Anh rời khỏi chỗ, đi dọc theo hàng người.
Anh không nói gì, mỗi khi đi qua một đệ tử lại kiểm tra qua loa, có người thậm chí chỉ nhìn một cái, không sờ không hỏi, lướt luôn đến người tiếp theo.
Giống như cưỡi ngựa xem hoa.
"Anh ta đang làm gì vậy nhỉ?", đệ tử ở bên cạnh thì thào hỏi.
Phong Tín Tử không trả lời.
Bởi vì bà ta cũng không rõ Lâm Chính đang làm gì.
Có kiểu chữa trị như vậy sao?
"Sư phụ, liệu có phải anh ta đang giở trò gì không?", một đệ tử bước tới, cẩn thận hỏi.
"Hừ, dù cậu ta có giở trò gì, thì tôi cứ chữa của tôi thôi. Đến lúc đó kiểm tra công khai, ở đây có nhiều người như vậy, tôi không tin cậu ta có thể bịa đặt được gì".
Phong Tín Tử lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp tục chữa trị cho những người bị thương.
Nhưng khi bà ta khám đến người thứ 37...
"Ồ!".
Những tiếng kêu kinh ngạc lại vang lên.
Sau đó là những tiếng xôn xao.
Phong Tín Tử vội vàng quay đầu, nhìn sang bên kia.