Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1094




Chương 1099: Đường cùng

 

             Câu nói này có nghĩa là đang ép Đinh Mạo đưa ra quyết sách. Nếu như Đinh Mạo không ngăn lại thì coi như không đắc tội với thế gia Nam Cung.   

             Còn nếu ông ta ngăn lại thì…coi như là thương hội Long Đằng chống đối nhà Nam Cung  

             Đinh Mạo cuống cả lên, nhìn những thuộc hạ của Long Đằng đang trong tư thế sẵn sàng ở bên dưới thì ông ta tỏ ra do dự, không biết phải làm thế nào. Đúng lúc này, Lâm Chính chặn lại trước mặt người tên A Nghị.  

             “Sao thế? Thần y Lâm có việc gì sao?”, A Nghị liếc nhìn anh. Có vẻ như người này không coi Lâm Chính ra gì.   

             “Hội trưởng Đinh là bạn của tôi, chuyện của ông ta là chuyện của tôi. Đừng làm khó tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói: “Huống hồ, các người còn sỉ nhục tôi, chuyện này tính thế nào đây?”  

             A Nghị nhìn chăm chăm Lâm Chính và nói giọng khàn khàn: “Tôi luôn nghe nói thần y Lâm là một cao thủ y võ, cứ muốn được lĩnh giáo mãi. Hôm nay lại có cơ hội, hay là thần y Lâm thử cọ xát xem sao?”  


             Dứt lời, cả hiện trường nín thở. Đây rõ ràng là một sự khiêu chiến.   

             “Tôi không có hứng. Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho bạn của tôi thôi”, Lâm Chính lắc đầu.   

             “Công bằng à? Rất đơn giản, nếu như anh thắng được tôi thì tôi lập tức ký hợp đồng. Số tiền hơn bảy trăm tỷ này ngày mai sẽ trả", A Nghị nói.   

             “Nếu anh muốn thông qua việc giao đấu để quyết định hợp đồng có được ký hay không thì tôi nghĩ không chỉ có từng này tiền đâu. Mà còn phải tính thêm cả tiền tổn thất nữa đấy”.   

             “Phí tổn thất sao?”, cậu ba Nam Cung trầm giọng: “Bao nhiêu?”  

             “Tổng cộng lại thì trả cho tôi và Long Đằng một nghìn tỉ tệ, thế nào?”, Lâm Chính nói.   

             Người nhà Nam Cung tái mặt. Một nghìn tỉ tệ. Dù là một thế gia lớn như Nam Cung thì cũng chật vật khi muốn gom được từng đó tiền.   

             Nếu mà phải trả thật thì chắc chắn tài chính của thế gia Nam Cung sẽ xảy ra vấn đề lớn. Tới khi đó không chỉ có Nam Cung chịu ảnh hưởng mà các doanh nghiệp nhỏ phía dưới cũng gặp bất ổn. Và như vậy thì thế gia Nam Cung không thể nào đối kháng được với Dương Hoa nữa.   

             Bọn họ đều tỏ ra do dự. A Nghị cũng chau mày, quay qua nhìn cậu ba. Tình hình thế này chỉ có cậu ba mới có thể ra quyết định mà thôi.   

             “Sao thế? Sợ rồi à? Nếu như sợ rồi thì có thể từ bỏ. Ngoan ngoãn ký tên là được. Hoặc là các người có thể dùng cách khác để giải quyết vấn đề. Đó là vũ lực. Nhưng tôi không cảm thấy các người nên dùng cách này đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.   

             Lâm Chính mà nói ra câu đó thì chẳng ai dám nghi ngờ.   

             “Vậy thì chiến đi”, cậu ba Nam Cung đanh mắt, hét lớn.   

             “Cậu chủ”, đám đông cuống cả lên.   

             “Sự việc đã tới nước này thì không còn đường lùi nữa rồi. Anh ta muốn chiến, chúng ta có gì phải sợ”, cậu ba quát lớn. Người nhà Nam Cung á khẩu.   

             “Được!”, Lâm Chính vội vàng gật đầu và phất tay: “Ông chủ Đinh, đi đi, đi soạn hợp đồng!”  

             “Chuyện này…vâng…”, Đinh Mạo ra hiệu cho người đứng sau. Người này lập tức chạy đi. Tầm mười phút sau, một bản hợp đồng mới ra lò được đặt trước mặt đám đông. Lâm Chính bước tới ký tên.   

             “Sếp Đinh, ông cũng tới đây”, Lâm Chính nghiêng đầu.   

             “Tôi sao?”, Đinh Mạo giật mình, do dự một lúc nhưng vẫn bước lên.   

             “Các người ai ký đây?”, sau khi Đinh Mạo ký xong thì Lâm Chính bèn nhìn A Nghị và cậu ba.   

             “Để tôi”, cậu ba bước tới, ký tên của mình: “Nam Cung Yết”.   

             “Lăn tay đi”, Lâm Chính nói rồi cắn tay mình ấn lên tên. Đinh Mạo làm theo.    

             Nam Cung Yết do dự nhìn A Nghị và khẽ nói: “Nếu anh mà thua thì chúng ta sẽ thân bại danh liệt đấy! Nhà Nam Cung chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta đâu! Anh nghĩ cho kỹ vào”.   

             A Nghị không nói gì. Nam Cung Yết ấn tay xuống. Hợp đồng ký xong, Lâm Chính bèn nhìn Đinh Mạo.   

             Đinh Mạo hiểu ý, vội vàng nói: “Các vị, mời lối bên này”.   

             Nói xong, ông ta dẫn bọn họ tới một bãi đất rộng phía sau hội đấu giá. Bãi đất này to cỡ sân bóng, là nơi mà Long Đằng chuẩn bị xây một tòa nhà mới. A Nghị liếc nhìn xung quanh và thản nhiên nói: “Chỗ này hơi hẹp nhưng mà không sao”.   

             “Chúng ta bắt đầu thôi”, Lâm Chính chắp tay sau lưng.   

             “Sao thế? Thần y Lâm không định sử dụng châm để biến đổi cơ thể trước hả? Với cơ thể đơn thuần thế này anh không sợ bị thiệt sao?”, A Nghị nhìn anh.   

             “Không vội”, Lâm Chính nói.   

             “Xem ra thần y Lâm cũng khinh thường tôi gớm nhỉ. Nếu đã vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa”, A Nghị khẽ quát lớn rồi sải bước đi về phía Lâm Chính. Sát khí hừng hực bạo phát. Đám đông nín thở, nhìn chăm chăm A Nghị.   

             Khi chỉ còn cách Lâm Chính tầm mười mét thì đột nhiên anh ta đạp mạnh chân.