Chương 110: Tuyệt tình
Cô là ai?
Lời nói này tuyệt tình đến mức nào.
Tô Nhu cảm thấy lòng nguội lạnh.
Nhưng lúc này, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành cúi thấp đầu: “Bà nội, là cháu, cháu gái của bà, Tô Nhu đây…”.
“Tôi có cháu gái tên Tô Nhu sao?”, bà cụ Tô quái lạ nhìn cháu trai và cháu gái của mình ở hai bên.
“Hình như không có nhỉ?”.
“Không nhớ là có”.
“Ai mà mặt dày đến nhận họ hàng với chúng ta thế?”.
Đám Tô Trương Dương, Tô Cương lớn tiếng nói.
Ngược lại, Tô Thái do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con gái của chú tư, mẹ quên rồi sao?”.
Lời này vừa nói ra, mấy người nhà họ Tô nhìn chằm chằm Tô Thái bằng ánh mắt hung dữ.
Bà cụ cũng liếc nhìn Tô Thái, âm thầm hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Ồ? Hình như tôi nhớ ra rồi… Là cháu à… Cháu đến đây có việc gì không?”.
“Bà nội…”, Tô Nhu quỳ xuống đất, khóc lóc: “Cầu xin bà niệm tình tha cho bố cháu đi. Dù thế nào ông ấy cũng là con trai của bà kia mà!”.
“Ồ? A Quảng có chuyện gì à? Xảy ra chuyện gì rồi?”, bà cụ Tô không hoảng mà ung dung hỏi.
“Bà nội, bà cũng biết mà, bố cháu bị bắt rồi. Họ nói là dính líu đến lừa đảo thương mại, số tiền lên đến mấy chục triệu tệ, một khi xác định tính chất vụ án thì đủ để bỏ tù chung thân rồi. Bà nội, cầu xin bà tha cho ông ấy, cầu xin bà hãy cứu ông ấy!”, Tô Nhu đỏ mắt, vừa khóc vừa nói.
“Ồ? Chú tư đi lừa đảo?”, Tô Bắc mỉm cười nói.
“Không phải chú tư rất thành thật hay sao? Sao lại chạy đi lừa đảo? Chậc chậc chậc, đúng là không ngờ chú tư lại nguy hiểm như vậy, đúng là biết người biết mặt không biết lòng”, Tô Cối lắc đầu cười nhạo.
Tô Thái không nói.
Bà cụ Tô nheo mắt lại: “Tiểu Nhu à, cháu có ý gì? Bố cháu dính líu đến lừa đảo thương mại, đó là chuyện của nó, cháu chạy đến tìm bà làm gì?”.
“Bà nội, mọi người tuyệt tình như vậy sao?”, Tô Nhu tức giận.
Cô cũng không mong bà cụ Tô sẽ chủ động đi tự thú, nhưng ít nhất nhờ bà ra mặt cầu xin, đừng để vụ án này có kết quả quá nghiêm trọng cũng được.
Nhưng bà cụ Tô lại ra vẻ như chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình, tránh càng xa càng tốt.
Một người mẹ mà làm vậy được sao?
“Tuyệt tình? Hừ, Tô Nhu, nhà cô cũng có mặt mũi nói chúng tôi tuyệt tình?”, Tô Mỹ Tâm lạnh lùng nói: “Cô còn nhớ thái độ của chồng cô lúc trước không? Bà nội đã hạ mặt mũi xin cậu ta ký tên, nhưng cậu ta thì sao? Sống chết không chịu ký. Nhà cô đã tuyệt tình như vậy, bây giờ cô có tư cách gì nói bà nội tuyệt tình?”.
“Nhưng mà… bố dù gì cũng là con trai bà, là thân thích của mọi người!”, Tô Nhu tuyệt vọng hét lên: “Các người có còn là người không?”.
Lời này vừa dứt, bà cụ Tô tức giận đứng dậy khỏi ghế, chống gậy đi tới trước mặt Tô Nhu, không hề khách sáo tát cho cô một cái.
Bốp!
Âm thanh to rõ vang lên.
Gương mặt trắng nõn của Tô Nhu hiện lên một dấu tay đỏ chót.
“Khốn nạn! Cô là cái thá gì? Dám dạy dỗ tôi? Cút đi cho tôi!”, bà cụ Tô phẫn nộ hét lên.
Tô Nhu tức đến mức đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi trừng bà cụ Tô, sau đó đứng dậy rời đi.
Nhưng lúc đi, Tô Mỹ Tâm đột nhiên đưa chân ra.
Rầm!
Tô Nhu không đề phòng, bị vấp ngã xuống đất.
“Ô hô, bất cẩn thế? Đi không nhìn đường à?”, Tô Mỹ Tâm nhếch khóe miệng, khinh bỉ nói.
Mặt Tô Nhu lạnh băng, ánh mắt thất vọng. Cô nhìn mắt cá chân và cánh tay trầy xước, không nói lời nào mà đứng dậy, hơi lảo đảo rời khỏi nhà tổ họ Tô.
“Xí, thứ gì đâu!”, Tô Trân nhổ nước bọt.
“Lúc trước ký tên thì ra vẻ kiêu ngạo, bây giờ gặp chuyện lại có mặt mũi đến cầu xin bà nội? Ha ha, đê tiện!”.
“Cả nhà nó đáng đời!”.
“Nhà họ Tô chúng ta sao lại sinh ra mấy kẻ lạ lùng như vậy?”.
Người nhà họ Tô nhao nhao chửi mắng.
Bà cụ Tô hít sâu một hơi, nói: “Đủ rồi!”.
Tất cả mọi người lập tức im lặng.
“A Bắc”.
“Dạ mẹ”.
“A Quảng có thế nào cũng là con của mẹ, nó có thể gánh tội, nhưng đi tù vài năm là được rồi, đừng bắt nó chung thân”.
“Mẹ yên tâm, con có chừng mực”, Tô Bắc cười nói.
“Bà nội, bà cũng đừng áy náy. Vốn dĩ nhà bọn họ đã hại nhà chúng ta thành như vậy, bây giờ cũng nên để bọn họ chịu trách nhiệm”, Tô Mỹ Tâm cười nói.
“Ừ”.
Bà cụ Tô gật đầu, đôi mắt đục ngầu lộ ra tia sáng.
“Chỉ cần chuyện này thành công, nhà họ Tô chúng ta sẽ vượt qua cửa ải khó, đến lúc đó dựa vào tiền vốn và mối quan hệ trong tay chúng ta, nhà họ Tô cũng không khó để quật khởi. Lúc đó, A Quảng sẽ biết quyết định của mẹ nó rốt cuộc có sai hay không, còn hành vi ngu xuẩn của nó nực cười đến thế nào”.
“Mẹ, mẹ ăn mì trường thọ đi”.
…
…
Cọt kẹt.
Lâm Chính đẩy cửa bước vào.
Anh nhìn đôi giày lộn xộn ở trước cửa nhà, nhíu mày.
Trương Tinh Vũ không có nhà, chỉ có Tô Nhu ở nhà một mình.
Nhưng dù đang ở hành lang, Lâm Chính cũng đã nghe thấy tiếng khóc thút thít từ trong phòng Tô Nhu vọng ra.
Anh do dự một lúc, đẩy cửa đi vào.