Chương 1053: Bất chấp thủ đoạn
Lạc Thiên sững sờ nhìn Lạc Bắc. Một lúc lâu sau, cô gái đỏ ửng mặt.
“Ông nội, ông đang nói gì vậy? Đừng nói linh tinh được không? Huống hồ không phải ông không biết người đó chính là Lâm Chính. Anh ấy đã kết hôn rồi , sao ông lại có thể nói những lời như vậy được chứ”.
“Tiểu Thiên, rõ ràng là cháu biết chắc chắn thần y Lâm và Tô Nhu sẽ ly hôn. Nếu không, cậu ấy sẽ không giấu diếm thân phận với Tô Nhu đâu. Thần y Lâm những năm qua sống thế nào ở nhà họ Tô? Lẽ nào cháu không thấy. Chắc chắn là cậu ấy đang ủ mưu làm chuyện lớn. Cậu ấy và Tô Nhu đã được mặc định là người của hai thế giới khác nhau rồi”, Lạc Bắc nói.
Lạc Thiên giật mình: “Vậy…ông nội, ý của ông là…”
“Cháu muốn có được y thuật truyền thừa từ thần y Lâm thì phải lấy cậu ấy”.
“Gả cho anh ấy…”, Lạc Thiên thất thần.
“Tiểu Thiên, có đôi khi cháu không nên chờ đợi. Người như thần y Lâm tỏa sáng quá, nếu như cậu ấy có thể thoát được sóng gió lần này thì cậu ấy và Dương Hoa chắc chắn sẽ bước lên tầm cao mới. Tiền đồ của cậu ấy là vô lượng. Người như vậy, chắc chắn sẽ là đối tượng theo đuổi của rất nhiều người. Và rồi sẽ có rất nhiều cô gái ưu tú xuất hiện, thậm chí có những cô gái còn giỏi giang hơn cháu nữa. Tới lúc đó cháu mới ra tay thì đã muộn mất rồi. Vì vậy nếu cháu có cảm giác với thần y Lâm thì phải hành động ngay vào thời điểm này. Cháu biết chưa?”, Lạc Bắc nói tiếp.
“Chủ động sao ạ?”, Lạc Thiên khựng người, nhìn Lạc Bắc: “Ý của ông là …cháu…”
“Không từ thủ đoạn”, Lạc Bắc chỉ nói ra bốn từ. Lạc Thiên giật mình, sau đó chìm vào im lặng.
“Người tiếp theo”, lúc này, Lâm Chính đã khám xong cho một người nữa bèn lên tiếng. Tiếp tới là một người đàn ông mặc áo sát nách, để râu với đầu tóc bù xù bước tới. Người này trông gầy guộc, sắc mặt không được tự nhiên, giống như một kẻ nghiện. Hắn đặt tay lên bàn, mỉm cười.
“Không khỏe ở đâu?”, Lâm Chính liếc nhìn hắn.
“Bác sĩ, tôi không khỏe toàn thân. Trước đó đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là tôi bị nhồi máu não. Anh có thể chữa khỏi cho tôi được không?”, người đàn ông nói.
Lâm Chính gật đầu sau đó bắt mạch. Thế nhưng ngay lập tức anh chau mày: “Anh không hề bị bệnh”.
“Anh không có bệnh thì có. Rốt cuộc có biết khám hay không thì bảo?”, người đàn ông tức giận, lớn tiếng.
“Nhưng mạch của anh rất bình thường, huyết áp cũng ổn định”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Mạch bình thường. Đúng là lang băm. Kết quả khám của bác sĩ còn ở đây, huyết áp bất ổn, bị nhồi máu cơ mà. Lẽ nào anh cho rằng các bác sĩ khác chẩn đoán sai? Chỉ có thần y Lâm chẩn đoán thì mới đúng?”, người đàn ông vứt cái tập hồ sơ nhỏ mang theo lên bàn.
Hành động này khiến không ít người có mặt phải chau mày. Nhà báo cũng chĩa ống kính về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không hề hoảng loạn, anh cầm cái túi lên, lấy báo cáo chẩn đoán ra.
“Bệnh viện khoa nam của Giang Thành?”, Lâm Chính liếc nhìn tên bệnh viện: “Tôi nhớ đây là bệnh viện tư nhân, hơn nữa còn là khoa nam, sao có thể khám huyết áp và nhồi máu cho anh được?”
“Ai nói là không? Đúng là lang băm. Anh chính là lang băm! Mọi người giải tán đi, đừng để tên này lừa gạt. Đến cả kết quả báo cáo từ bệnh viện tôi cũng có mà anh ta nói tôi không bị bệnh, khụ khụ…rõ ràng là lang băm mà”, người đàn ông hét lên, kích động đám đông.
Mã Hải tối sầm mặt, lập tức định đưa bảo vệ tới. Nhưng Lâm Chính đã ngăn lại. Người đàn ông thấy vậy thì tỏ ra kiêng dè.
Đám người được gài vào phá đám của Nhậm Quy và nhà họ Vương cũng nhân cơ hội gây khó dễ. “Hóa ra thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng là một lang băm à! Tôi còn tưởng là lợi hại lắm cơ".
“Đã chẩn đoán không đúng thì mọi người giải tán đi. Có bệnh tới bệnh viện chính thống mà khám, đừng để bị lừa”.
“Cậu còn là thần y Lâm sao? Thần y tầm bậy thì có!”
“Thật đáng ghét, cậu lấy tính mạng của mọi người ra làm trò đùa đấy à?”
Các thể loại âm thanh vang lên Có không ít người bệnh nhìn nhau. Hiện trường trở nên mất kiểm soát.
“Chắc chắn những kẻ này là do Nhậm Quy cử tới”, Lạc Thiên tức giận nói. Tô Nhu cũng cảm thấy lo lắng.
“Chủ tịch Lâm sẽ giải quyết tình hình này như thế nào đây?”, Lạc Bắc lầm bầm.
Hiện trường dù rất lộn xộn nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Anh đây đã không tin vào khả năng chẩn đoán của tôi thì có thể nói cho tôi biết bác sĩ điều trị chính của mình là ai không?”, Lâm Chính lên tiếng.
“Anh hỏi làm gì?”, người đàn ông giật mình, trầm giọng.
“Tôi là hội trưởng hiệp hội Đông y Giang Thành, giờ tôi nghi ngờ có việc chẩn đoán nhầm nên muốn hỏi bác sĩ đó vài vấn đề”, Lâm Chính nói.
“Anh…anh định báo thù bác sĩ của tôi phải không? Tôi không nói”, người đàn ông khẽ tái mặt, lập tức nói.
“Anh không nói cũng được, trên báo cáo của anh cũng có rồi”.
Lâm Chính giao báo cáo cho Mã Hải: “Lập tức liên hệ với bác sĩ này, mời người đó tới đây một chuyến”.
“Vâng chủ tịch”, Mã Hải gật đầu, lập tức rời đi.
“Nhìn mà xem, thần y Lâm định báo thù bác sĩ điều trị của tôi! Người này muốn giết người”, người đàn ông hét lên.
“Thần y Lâm thật đáng ghét”.
“Đúng là lòng dạ hẹp hòi”.
“Bị người ta chọc tức nên thành ra như thế đúng không?”