Chương 1024: Bố nó thì có thể
“Chỉ như vậy thôi sao?”.
Lâm Chính liếc nhìn người nằm trên đất, người rên rỉ, người ngất xỉu, cầm chân bàn nhìn về phía cậu Vương.
Sắc mặt cậu Vương cực kỳ khó coi.
Anh ta cũng giống Tô Nhu, đều không ngờ người này lại giỏi đánh đấm như vậy.
Hơn nữa, rất nhiều người có vẻ không chú ý tới, tuy lúc nãy đánh nhau, Lâm Chính giống như rơi vào vòng vây, nhưng trên thực tế… những người gục trên mặt đất chưa hề chạm được vào cơ thể anh.
“Anh cũng giỏi đánh đấm đấy, nhưng thế thì có tác dụng gì? Anh đánh được mấy người họ, nhưng có đánh được tay đấm chuyên nghiệp không? Anh có thể hạ gục những người này, nhưng anh có thể đánh gục một trăm người, một nghìn người không?”, cậu Vương lạnh lùng hừ liên tục.
“Sao? Anh có thể gọi nhiều người đến đây vậy à?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn anh ta.
“Tôi không thể, nhưng bố tôi có thể! Có lẽ anh không biết lai lịch của tôi. Tôi nói cho anh biết, trên thế giới này có vài người mà anh không thể động vào, mà tôi chính là một trong những người đó!”.
“Thế à… vậy thì hôm nay tôi sẽ thử xem sao”.
Lâm Chính hững hờ nói, nói xong thì định ra tay.
“Á!”.
Những cô gái đi bên cạnh cậu Vương sợ đến nỗi la hét liên tục, chạy tứ tán.
Gương mặt cậu Vương trắng bệch.
Nhìn khí thế và vẻ mặt của Lâm Chính… anh không làm thật đấy chứ?
Chẳng lẽ thật sự có người không sợ chết?
Cậu Vương run rẩy cả người, vô thức lùi về sau hai bước.
Anh ta sợ nhất là kẻ không sợ chết như Lâm Chính. Mặc dù xong chuyện có thể tính sổ anh sau, nhưng nếu bị anh làm tàn phế, vậy thì sau đó có phanh thây anh ra cũng chẳng có ích gì!
“Anh… Anh anh… Tôi nói anh biết, anh đừng qua đây! Tôi nói anh biết, nếu hôm nay anh dám làm tôi bị thương… Tôi bảo đảm nhà chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Dù anh là ai, nhà chúng tôi cũng sẽ bắt anh phải trả giá…”, cậu Vương hoảng loạn hét lên.
Nhưng dường như Lâm Chính ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn không có ý dừng lại.
Cậu Vương vội vàng lùi lại, hai chân run lẩy bẩy.
Ông chủ nhà hàng ở bên này đã ý thức được chuyện không ổn, vội vàng lấy điện thoại ra gọi vào một số nọ.
Trong lúc Lâm Chính đi về phía cậu Vương, một bóng người đột nhiên chạy đến, ngăn trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính không khỏi ngạc nhiên.
Định thần nhìn lại, người ngăn mình lại là Tô Nhu…
“Tiểu Nhu? Em làm gì vậy?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Lâm Chính, bỏ đi… Tha cho anh ta!”, Tô Nhu do dự, nói.
“Tha cho anh ta?”.
“Chắc là anh ta rất có quyền thế, chúng ta không dây vào được đâu. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, hay là thôi đi. Nếu không, sau này nhà anh ta trả thù, chúng ta… cũng sẽ phiền phức”, Tô Nhu nói.
Mặc dù Tô Nhu và Dương Hoa có quan hệ hợp tác, nhưng hiện nay các công ty hợp tác với Dương Hoa không đến một trăm cũng được mấy chục. Có lẽ Quốc tế Duyệt Nhan khá đặc biệt, nhưng cô thực sự không muốn vì chuyện này mà phải đi cầu xin Chủ tịch Lâm.
Cậu Vương nghe vậy thì không hoảng nữa, nhếch miệng cười nói: “Phải, người đẹp này nói đúng, chúng ta thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện không phải à? Cần gì phải làm lớn chuyện đến thế? Không phải mọi người đều ra ngoài chơi hay sao, khó tránh có chút hiểu lầm, dừng lại ở đây đi…”.
“Dừng lại?”.
Lâm Chính nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “E là không được, nếu anh chỉ đắc tội với tôi, con người tôi cũng dễ nói chuyện. Nhưng lần này anh lại động vào vợ tôi, thế thì ông trời có đến đây cũng không giúp được anh!”.
Nói xong, Lâm Chính đẩy Tô Nhu ra, đi về phía cậu Vương.
Tô Nhu không khỏi kinh ngạc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.
Nhưng lần này cô không ngăn cản nữa, mà dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường, đồng thời cũng có chút sợ hãi.
Ngoài ra, còn có một cảm giác an toàn trước nay chưa từng thấy tràn ngập khắp người cô.
Cô chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác thế này từ Lâm Chính…
“Anh ấy vẫn đang thay đổi vì mình sao?”.
Tô Nhu ngơ ngác nhìn bóng lưng Lâm Chính, vào giờ phút này đầu óc không suy nghĩ gì được.
Đúng lúc đó, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
“Dừng tay!”.
Tiếng quát vừa dứt, Lâm Chính và Tô Nhu đều nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Một người đàn ông trung niên để râu, hai tóc mai bạc trắng bước nhanh vào nhà hàng, sau lưng ông ta có vài người mặc áo đen đi theo, vô cùng khí thế.
“Bố!”.
Cậu Vương mừng rỡ.
Người đàn ông trung niên nghiêm túc đi vào, liếc nhìn những người đang kêu khóc trên mặt đất, rồi lại nhìn sang con trai mình, lạnh lùng hỏi: “Con không sao chứ?”.
“Không sao ạ, bố đến thật đúng lúc!”, Vương Tử Tường kích động nói.
“Không sao thì tốt”, người đàn ông trung niên quay sang, liếc nhìn Lâm Chính, lạnh lùng lên tiếng: “Cậu trai trẻ, ông trời không giúp được nó, nhưng có lẽ bố nó thì giúp được, cậu nghĩ sao?”.
“Ồ… Ông là bố anh ta à? Vậy thì tốt, con trai ông dọa vợ tôi sợ, món nợ này nên tính thế nào đây?”, Lâm Chính lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.