Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1009




Chương 1014: Chèn ép

Chuyện Dương Hoa bị bao vây tấn công trong vòng một ngày đã lên tin hot của trang web các tờ báo lớn. 

Rất nhiều phóng viên từ các nơi khác đổ xô đến Giang Thành. 

Còn các phóng viên bản địa lại càng chen chúc dưới tầng một tập đoàn Dương Hoa, mong chờ có thể phỏng vấn được một hai quản lý cấp cao của Dương Hoa, viết được mấy tin độc quyền hòng được tăng lương thăng chức. 

Bây giờ, Dương Hoa đang bị các tập đoàn tài chính này làm cho sứt đầu mẻ trán, tất cả các nhân viên phải tăng ca thâu đêm, không được nghỉ phút nào, còn ai rảnh mà quan tâm đám báo chí truyền thông chứ? 

Đương nhiên, không chỉ Dương Hoa gặp xui xẻo, mà còn có rất nhiều công ty có mối quan hệ hợp tác mật thiết với Dương Hoa. 

Công ty Quốc tế Duyệt Nhan thì không cần phải nói, nó cũng bị cắt đứt nguồn hàng, không thể tiếp tục sản xuất, thậm chí không thể giao hàng đúng hẹn, phải đối mặt với một khoản tiền bồi thường kếch sù bất cứ lúc nào. 

Vì chuyện này mà Tô Nhu lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được. 

Mấy công ty khác có mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với Dương Hoa cũng vậy. 

Điển hình nhất là công ty Điện tử Trung Hào. 

Công ty này có quy mô không lớn lắm, chỉ là một nhà máy, nhân viên cũng không nhiều. Nhưng nhà máy này có lịch sử rất lâu đời, thuộc doanh nghiệp gia tộc, đến nay đã được 40 năm. Chính vì vậy, những nhân viên lâu năm còn ở lại nhà máy điện tử đều là nhân tài chuyên nghiệp. 

Nhưng lúc này, nó cũng bị ép phải ngừng hoạt động. 

Sếp tổng cùng với mấy quản lý cấp cao của công ty đang ngồi trong một phòng làm việc không lớn lắm, ai nấy mặt ủ mày chau hút thuốc. 

Chủ tịch Chung Hào của công ty Điện tử Trung Hào là một người đàn ông trung niên gầy gò, tóc mai đã điểm bạc. 

Ông ta ăn mặc không hề xa hoa, thậm chí còn có chút giản dị. 

Không phải ông ta không có tiền, mà là bao năm nay ông ta vẫn luôn dốc sức cho sự nghiệp từ thiện, tiền kiếm được không mang đi xây các trường tiểu học Hi Vọng, thì lại tài trợ cho trẻ em ở những vùng núi xa xôi, thế nên cũng không quan tâm lắm đến việc ăn ở đi lại của bản thân. 

Chính vì vậy, Chung Hào có danh tiếng rất tốt ở khu vực này, ai nấy đều tôn trọng ông ta. 

Cũng chính vì nguyên nhân này, nên Lâm Chính mới bảo Mã Hải ký mấy hợp đồng lớn với Chung Hào, đồng thời giao phần lớn máy móc chế biến thuốc của Dương Hoa cho công ty điện tử Trung Hào sản xuất. 

Nhưng hôm nay, tất cả máy móc cũng không sản xuất được nữa. 

Bởi vì nguồn hàng của bọn họ… cũng đã bị cắt đứt. 

Không có nguyên vật liệu thì sản xuất kiểu gì đây? 

Cả nhà máy đều rơi vào tình trạng tê liệt. 

“Ông chủ, những người kia đến rồi!”, đúng lúc này, một nhân viên chạy vào, hét lớn với Chung Hào. 

Chung Hào hơi ngẩng đầu lên, nhíu chặt mày, rít mạnh một hơi thuốc, nói: “Cho bọn họ vào, hôm nay hãy nói chuyện cho rõ ràng đi, để bọn họ khỏi nghĩ đến nữa”. 

Nói xong, ông ta dập tắt điếu thuốc rồi đi ra. 

“Ông chủ Chung, đang bận à?”. 

Một tiếng cười sang sảng vang lên. 

Sau đó liền nhìn thấy một người đeo dây chuyền vàng rất lớn, để đầu trọc, dẫn theo một đám đàn ông xăm trổ đầy mình, áo đen quần ngố tiến vào. 

Không ít nhân viên lập tức xúm đến, trên tay còn cầm linh kiện dùng lúc gia công sản xuất. 

“Chà, khí thế lớn quá! Ông định làm gì đấy? Tôi là người dân lương thiện tuân thủ pháp luật đấy, lẽ nào các ông… muốn đánh tôi sao?”, gã đàn ông đầu trọc cười nói với Chung Hào. 

Chung Hào nhíu mày, nói với nhân viên: “Mọi người quay về làm việc đi, không sao đâu”. 

Thấy Chung Hào nói vậy, bọn họ cũng chỉ đành giải tán, nhưng từng cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía này, sợ Chung Hào xảy ra chuyện gì. 

“Cậu lại đến nữa làm gì?”, Chung Hào nhìn gã đầu trọc kia nói. 

“Sao ông lại dùng từ “lại” chứ? Ông chủ Chung, hàng của tôi đâu? Sắp đến hạn rồi mà ông vẫn chưa giao được hàng! Có phải ông định trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cho chúng tôi không vậy?”, gã đầu trọc cười nói. 

“Chẳng phải vẫn còn hai ngày sao? Cậu sốt ruột cái gì?”, một chủ quản ở bên cạnh không nhịn được, lập tức lên tiếng. 

“Hai ngày? Nhưng tôi thấy nhà máy của các ông đâu có sản xuất món hàng nào của chúng tôi? E rằng bây giờ bắt đầu sản xuất thì cũng không kịp nữa nhỉ?”, gã đầu trọc cười nói. 

Chung Hào nghe thấy thế, sắc mặt liền sa sầm, không nói câu nào. 

“Ông chủ Chung, thực ra ông không giao hàng cũng không sao. Ông chủ chúng tôi đã nói rồi, chỉ cần ông ngoan ngoãn ký tên vào thỏa thuận, đồng ý sau này sản xuất cho chúng tôi, cắt đứt hợp đồng với Dương Hoa, thì chúng tôi sẽ không lấy số hàng này nữa, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cũng có thể miễn. Thậm chí nguồn cung cấp nguyên vật liệu cũng sẽ được tiếp tục, ông thấy sao?”, gã đầu trọc cười nói. 

“Thần y Lâm là người tốt, tôi hợp tác với Dương Hoa là để tạo phúc cho dân. Tôi nói cho cậu biết, dù tôi không kiếm được đồng nào, thậm chí lỗ vốn, thì tôi vẫn tiếp tục hợp tác với Dương Hoa, chứ không hợp tác với các cậu, các cậu hãy tìm người khác đi!”, Chung Hào lạnh lùng nói. 

“Ngu ngốc! Có tiền mà chê! Ông tưởng Dương Hoa còn được như trước đây sao? Bây giờ Dương Hoa đã vào danh sách đen rồi! Mấy ông lớn của giới kinh doanh đã lên tiếng sẽ xử lý Dương Hoa. Tôi nói cho ông biết, nó sẽ không cầm cự được bao lâu nữa đâu. Lại còn thần y Lâm nữa? Thần y Lâm sắp đi đời nhà ma rồi, nói không chừng ngày nào đó, ông sẽ đọc được tin thần y Lâm nhảy lầu trên báo đó!”, gã đầu trọc nhổ một ngụm nước bọt, khinh bỉ nói. 

Mọi người nổi giận. 

“Cút! Cút ngay cho tôi!”, Chung Hào tức giận gầm lên. 

“Cút ngay!”. 

“Có tin không cút thì tao giết mày không?”. 

Mọi người xung quanh cầm ống thép cờ lê ùa tới, hung dữ nói. 

“Được, được! Họ Chung kia, ông cứ chờ đấy, sớm muộn cũng có ngày ông phải hối hận. Bây giờ ông không hợp tác với ông chủ của tôi, chờ đến lúc ông gặp xui xẻo, có xin xỏ cũng không ai thèm nhìn tới đâu!”. 

Gã đầu trọc tức giận nói, nhổ một bãi nước bọt. 

“Đi!”. 

Rồi hắn dẫn người bỏ đi. 

“Lũ khốn kiếp này!”. 

“Ông chủ, chắc chắn những nhà cung cấp nguyên vật liệu kia là người của bọn chúng!”. 

“Bọn chúng cố ý chèn ép chúng ta đây mà!”. 

“Nhưng ông chủ, bây giờ chúng ta không có nguyên vật liệu sản xuất, không giao được hàng, cứ tiếp tục thế này thì đúng là phải đền một khoản bồi thường vi phạm hợp đồng rất lớn. Bây giờ chúng ta không có nhiều tiền như vậy, phải làm sao bây giờ?”. 

Một quản lý cấp cao bước tới, rầu rĩ nói. 

Chung Hào không nói gì. 

Ai cũng tỏ vẻ mặt ủ mặt chau. 

“Hay là… chúng ta xin Dương Hoa giúp đỡ đi, tôi nghĩ chắc chắn Chủ tịch Lâm sẽ có cách”, không biết là ai đưa ra ý kiến. 

“Không, không được tìm tới Chủ tịch Lâm!”. 

Chung Hào gần như phủ quyết ngay lập tức. 

“Bây giờ Chủ tịch Lâm đang sứt đầu mẻ trán, có quá nhiều chuyện phải xử lý và ứng phó, chúng ta không thể gây thêm rắc rối cho cậu ấy được. Chủ tịch Lâm là người tốt, cậu ấy cứu chữa nhiều bệnh nhân như vậy, tạo phúc cho xã hội, chúng ta đừng làm phiền cậu ấy”. 

“Vậy… ông chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Cứ tiếp tục thế này thì e là phải đóng cửa nhà máy mất…” 

“Nếu quả thực đến nước đó, thì cũng chỉ đành tạm đóng cửa…” 

Chung Hào hít sâu một hơi, ánh mắt đầy từng trải và bất đắc dĩ. 

Chung Hào là người rất cố chấp, rất nhiều nhân viên lâu năm đều biết, bình thường ông ta đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi. 

Thấy Chung Hào nói vậy, cũng không ai lên tiếng nữa. 

“Ông chủ, ông chủ!”. 

Đúng lúc này, lại có người hét lên.