Người Chồng Tốt

Chương 24




Trên mặt Đồng Húc Lãng lập tức hiện ra dấu năm ngón tay rõ ràng, anh nhất thời kinh ngạc, chỉ ngây ngô nhìn Thẩm Bích Tâm không nói gì. Từ khi anh có trí nhớ tới giờ, chưa từng bị Thẩm Bích Tâm đánh nửa bàn tay. Lúc nhỏ ngang bướng cũng không chịu nổi bị Đồng Liệt Vũ dùng gậy đánh, Thẩm Bích Tâm luôn nghĩ hết cách khuyên can, giống như người đời từng nói đánh vào người con trai thì bị thương ở trong lòng người mẹ. Đồng Húc Lãng tin tưởng giờ phút này cũng không ngoại lệ. Nhưng anh không cách nào bỏ qua, chuyện kết hôn quan hệ đến hạnh phúc suốt đời, anh chỉ có thể cố gắng hướng Thẩm Bích Tâm chứng minh mình cùng Lâm Sâm Sâm một chỗ là lựa chọn chính xác nhất.

Đồng Húc Lãng sửng sốt nhìn Thẩm Bích Tâm một cái, liền xoay người trở về phòng thay quân phục, lúc quay ra giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, vẫn lễ phép nói: "Cha, mẹ, con về học viện đây."

Đợi sau khi anh đi, Thẩm Bích Tâm mới hồi phục tinh thần lại đến trước sôpha ngồi xuống, tát con trai một cái tát, tay vẫn còn đau rát. Đồng Liệt Vũ thấy cảnh này, cau mày liếc mắt nói: "Con trai cũng lớn như vậy rồi, em không thể bớt can thiệp vào một chút sao? Nó cũng không phải là người không có tính toán, yêu ai cưới ai thì để nó quyết định đi."

Thẩm Bích Tâm càng nghĩ càng thấy tủi thân, không nhịn được khóc thút thít: "Em chính là không phục, con trai chúng ta là một người ưu tú như vậy, những năm gần đây một lòng tập trung vào sự nghiệp quốc phòng, hơn ba mươi còn chưa để ý đến chuyện yêu đương, thuần khiết như một tờ giấy trắng, tại sao lại muốn tìm một con hồ ly tinh đã từng quyến rũ đàn ông có vợ, còn ép cho vợ người ta nhảy lầu chết thảm, nếu để người ta biết được sự thật này thì sao đây? Không chịu thua kém tiểu tử thúi, từ nhỏ đến lớn em đều cưng chiều nó, nó lại vì một cô gái có tư cách không tốt mà gây khó dễ với em, thật là tức chết em rồi mà."

Đồng Liệt Vũ không hiểu hỏi: "Em là nói Lâm Sâm Sâm sao? Cô gái thời gian trước đã tới nhà chúng ta ấy hả?"

Thẩm Bích Tâm vừa lau nước mắt vừa gật đầu: "Không phải nó thì còn ai. Em thừa nhận nhà con bé đối với nhà mình có ơn, nhưng mà em cũng không thể mang hạnh phúc của con trai ra nói đùa được. Em đã nghe ngóng, mấy năm trước con bé cùng một người luật sư đã kết hôn dây dưa không rõ, ép người ta ly hôn, vợ của người luật sư kia nhất thời nghĩ không ra liền làm việc ngốc, chuyện này lúc ấy còn xôn xao dư luận. Có lẽ lương tâm con bé và người luật sư kia còn cắn rứt nên đã chia tay, sau đó con bé vì tránh né dư luận không đi làm nữa, đóng kín cửa ở trong nhà sáng tác. Người ngoài đều nói con bé là tài nữ có tính cách quái gở, ai biết được thật ra thì nó có ẩn tình khác, ngay cả em đều cho rằng con bé là Thánh nữ trong trắng kia mà, đúng là con người thì không thể nhìn bề ngoài được."

Đồng Liệt Vũ cau mày lắc đầu một cái: "Anh mặc kệ những lời đồn đại không hay này, tóm lại em tạm thời đừng nhúng tay vào chuyện của con, tránh cho nó sinh ra tâm lý chống đối. Nó cũng không phải là đứa bé nữa, cô gái kia là một người thế nào chẳng lẽ nó còn không phân biệt được sao? Coi như là nó nhất thời hồ đồ, để cho nó nếm một lần thua thiệt, khôn ngoan nhìn xa trông rộng cũng tốt, cuộc sống có thể luôn thuận buồm xuôi gió hay sao? Anh nói, em cũng đừng tin hết những gì nghe được, anh thấy cô gái kia không giống người có tâm ý tính toán, em làm mẹ nó nên làm như thế nào cho đúng mới có thể chỉ dẫn cho con trai em suy nghĩ một cách chính xác rõ ràng, anh đi vào đọc sách, em từ từ suy nghĩ nhé."

Khi Thẩm Bích Tâm nghe những lời nói này của Đồng Liệt Vũ cũng nhất thời bị choáng váng. Suy nghĩ kỹ một chút thì cũng có lý, chỉ nghe lời người khác nói từ một phía đã nhận định nhân cách Lâm Sâm Sâm quả thật có chút độc đoán. Nhưng bất luận thế nào, bà trải qua nhiều cách chứng thực mới có được thông tin thì chắc chắn không phải giả, mặc dù Lâm Sâm Sâm có sự vô tội của cô, làm một người quen Thẩm Bích Tâm có thể thông cảm, nhưng bà lại là mẹ của Đồng Húc Lãng thì quyết không thể tiếp nhận cô gái như thế làm con dâu, nhất là trong mắt của bà thì điều kiện con trai gần như hoàn mỹ, không cho phép con dâu có nửa khuyết điểm nào. Lùi một bước để cân nhắc, xuất thân không được, diện mạo không đẹp hoặc là trình độ học vấn không cao, những mặt thiếu sót này Thẩm Bích Tâm còn có thể tha thứ bỏ qua, duy chỉ có tình cảm không thuần khiết thì tuyệt đối không thể nhân nhượng. Trong lòng của bà rất nhanh đã có kết luận, Lâm Sâm Sâm vẫn chưa được.

Đồng Húc Lãng ra khỏi đại viện mà trong lòng u sầu, chỗ bị Thẩm Bích Tâm đánh gió đêm khẽ táp vào đã không còn căng đau nữa, nhưng vị trí ở ngực kia so với bị đánh còn đau hơn trăm lần. Một bên là người mẹ già thân yêu nhất, một bên là người con gái mình thích nhất, môi hở răng lạnh, tình thế khó xử cảm giác thật không phải khó chịu bình thường. Buồn bực nhất vẫn là không biết khi nào mới có thể cởi bỏ được khúc mắc trong lòng Lâm Sâm Sâm đây, đường tình mong manh! Anh than thở, rồi vô tình đã đi tới dưới lầu của nhà Lâm Sâm Sâm, ngẩng đầu nhìn thấy ánh đèn sáng ngời ấm áp, chỉ dẫn anh tiếp tục đi lên.

Lâm Sâm Sâm tư tưởng không tập trung ngồi ở phòng khách xem tivi, đang lúc ngơ ngẩn thì bất thình lình bị một hồi tiếng gõ cửa làm cho giật mình. Trời đã tối rồi vì sao lại có người tới thăm? Cô cảnh giác đi tới trước cửa, mới vừa do dự mở khe cửa ra một chút, liền bị một lực mạnh đẩy thẳng làm cô lui về phía sau, còn chưa kịp nhìn người tới là ai đã bị đối phương kéo mạnh vào trong ngực, ôm thật chặt. Cô ra sức giãy giụa, nhưng bởi vì sức lực khá chênh lệch nên cũng vô ích, cho đến khi nhìn rõ thấy quân phục ở trước mắt, cuối cùng cô cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Cánh tay của anh cứng như sắt thép làm đau cô, thế này giống như muốn đem cô hòa vào thân thể của anh vậy. Lâm Sâm Sâm cảm thấy khác lạ nên nghi ngờ, chẳng lẽ anh có chuyện gì xảy ra muốn tìm kiếm sự an ủi từ cô sao?

Cô thử hỏi thăm: "Đồng Húc Lãng, anh làm sao vậy?"

Anh vẫn lặng lẽ giữ nguyên tư thế ban đầu, không hề buông lỏng chút lực nào. Sức anh quá mạnh, đến nỗi gần như muốn đem cả người cô nhấc bổng lên cao.

Lâm Sâm Sâm vất vả vịn lên bờ vai của anh, hỏi lần nữa: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh thật quái lạ!"

Giọng điệu Đồng Húc Lãng khe khẽ bên tai cô: "Hừ! Cho anh ôm một lúc đã."

Lâm Sâm Sâm ngẩng đầu lên nhìn mặt của anh kỹ thật, qua ánh đèn liền phát hiện má phải hơi sưng đỏ, còn có vết ngón tay chưa mờ. "Là chú Đồng đánh sao?" Vẻ mặt cô lo lắng suy đoán, giọng nói bất giác toát lên một chút đau lòng.

Đồng Húc Lãng lắc đầu cười, ý bảo cô không cần lo lắng. Có gan đánh anh, không phải chú Đồng thì chính là dì Trầm rồi. Lâm Sâm Sâm sắc mặt buồn bã, liền hiểu ra, nói: "Là bởi vì em sao!"

Đồng Húc Lãng cười một cách thoải mái: "Nha đầu ngốc, mắc mớ gì tới em."

Cô nhìn chăm chú nụ cười tươi của anh, dáng vẻ càng thêm nặng nề. Đồng Húc Lãng thở dài nói: "Chuyện không liên quan đến em, đừng nên suy nghĩ lung tung. Được rồi, anh phải đi đây." Thừa dịp cô không chú ý, tay anh nhanh chóng kéo cô đến bên miệng hôn một cái, tinh quái nháy mắt: "Nhớ nghĩ tới anh đấy." Rồi sau đó đột nhiên xoay người đi mất, nhanh như lúc anh tới vậy.

Lâm Sâm Sâm chậm rãi đóng cửa phòng, gượng cười nghĩ, gia đình bọn họ cuối cùng là muốn ghét bỏ cô, thật may là ngay từ đầu cô không có hy vọng gì quá xa vời. Nhưng mà thật sự lại còn hùng hồn nói không quan tâm sao? Cô che giấu cảm giác âm ỷ đau trong lòng, nhẹ nhíu chân mày.

Điện thoại di động vang lên âm báo, cô cầm lên xem tin nhắn, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười vui mừng. Cũng may, cho dù như thế nào vẫn còn có một người bạn sẵn lòng chia sẻ với cô.