Người Chồng Tốt

Chương 12




Lục Tuấn Huy cũng nhức đầu vấn đề giống như thế, hơn nữa lực uy hiếp của Đồng Húc Lãng thực sự quá lớn, mà anh không may đang lúc này lại ra nước ngoài. Lo lắng khiến anh cho dù ở Amsterdam cũng không dám qua loa việc liên lạc với Lâm Sâm Sâm, nhất định mỗi ngày phải dành thời gian gọi điện thoại cho cô.

Chuông điện thoại vừa vang lên, Lâm Sâm Sâm không nhìn cũng biết là ai: "A lô, Tuấn Huy."

"Sâm Sâm, có quấy rầy em sáng tác không?" bởi vì mệt mỏi mà giọng của anh có vẻ khàn khàn.

"Quay phim rất vất vả sao?" Lâm Sâm Sâm quan tâm hỏi.

"Vẫn tốt, hôm nay có một diễn viên xảy ra chút tình huống dừng lại nửa ngày, anh nhân cơ hội đi lòng vòng khắp nơi. Sâm Sâm, trong tưởng tượng của em Hà Lan như thế nào?"

Cô suy nghĩ một chút, đáp: "Vương quốc máy xay gió, vương quốc Tulip, vương quốc viện bảo tàng, còn có kim cương nổi tiếng."

Lục Tuấn Huy cười khen: "Không hổ là tài nữ, tất cả đặc điểm đều bị em nói trúng. Ta đi dạo viện bảo tàng một chút, ở đó cất chứa rất nhiều tranh vẽ cổ đại, đồ chơi, đồng và đồ gốm, đáng tiếc không được phép chụp ảnh, nếu không có thể cho em xem một chút."

Trong giọng nói của Lâm Sâm Sâm cũng mang theo nụ cười dịu dàng: "Anh rất thích chụp ảnh?"

Nói đến hứng thú lớn nhất anh liền hăng hái: "Đúng, anh thích vô cùng, bất kể đi đâu cũng sẽ mang theo máy chụp ảnh."

Cô trêu nói: "Vậy anh không học chụp ảnh chẳng phải đáng tiếc sao ?"

"Có lẽ về sau không làm diễn viên anh sẽ chuyên tâm chụp ảnh. Sâm Sâm, em trừ sáng tác còn có sở thích khác không?" Anh khát khao hiểu rõ cô hơn.

"Sở thích của em rất nhiều, đáng tiếc không thông thạo. Thật không nghĩ tới anh lại thích văn học và chụp ảnh. Lần đó nghe anh một chút cách nhìn đối với văn học cảm thấy rất có trình độ. Em vốn cho rằng. . . . . ."

"Cho rằng anh chỉ là một người ngu ngốc vũ phu?" Anh cười giỡn nghe không có chút ác ý nào, từ trước đến giờ anh không phải một người mồm miệng không kín đáo.

"Em không có ý này, chỉ là anh làm em cảm thấy kinh ngạc."

Giọng nói của anh chợt trở nên trầm thấp: "Em cũng thế, em cho anh thấy cô gái rất khác biệt."

Không khí trong điện thoại có chút mập mờ, Lâm Sâm Sâm không được tự nhiên đổi chủ đề: "Chừng nào thì anh trở lại?" Nói xong cô lập tức hối hận.

Không kịp rồi, anh đã hưng phấn hỏi tới: "Có phải em nhớ anh không?" Ngay mặt không nói ra lời ở trong điện thoại thì không tồn tại bất kỳ chướng ngại nào.

Đối với Đồng Húc Lãng mồm miệng thẳng thắn cô sẽ lấy thái độ cứng rắn đánh trả, nhưng đối với Lục Tuấn Huy luôn luôn chân thành cô lại không có cách nào lãnh khốc vô tình bác bỏ, định im lặng giữ vững trầm mặc.

Hình như Lục Tuấn Huy cũng phát giác mình vượt giới hạn, có một tia khẩn trương, anh ho nhẹ một tiếng giải thích: "Anh vừa nói chơi, em đừng để ý."

Lâm Sâm Sâm nghĩ thầm, đây chính là sự khác nhau giữa anh và Đồng Húc Lãng, người kia tuyệt đối sẽ không vì mình đã nói mà hối tiếc giải thích, thậm chí còn dương dương tự đắc, thật giống như người khác đều thiếu nợ anh ta. Nghĩ đến Đồng Húc Lãng, cô liền bất giác dẩu môi lên, người này tự cho là đúng làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi.

"Này, Sâm Sâm, em còn nghe không?" Lục Tuấn Huy cất cao giọng.

Lâm Sâm Sâm cả kinh, vội vàng vì mình mất hồn mà nói xin lỗi: "Ôi, thật xin lỗi, mới vừa rồi anh nói cái gì?"

"Không sao, mới vừa rồi anh nói có lẽ bộ phim tiếp theo đã quyết định, tên phim là “Giương cánh hùng ưng”, là một bộ phim miêu tả cuộc sống của không quân, đây là lần thứ hai anh diễn quân nhân."

Không quân! Lâm Sâm Sâm không khỏi bật thốt lên: "Đồng Húc Lãng chính là không quân."

Cô kêu lên làm Lục Tuấn Huy cau mày, nếu như anh không nghe lầm, mới vừa giọng nói của cô là hưng phấn? Nếu thật sự là như thế, đoán chừng Đồng Húc Lãng này đã chiếm được không ít lực chú ý của cô, anh thầm kinh hãi.

Lục Tuấn Huy không biến sắc hỏi: "Anh ta là cán bộ không quân? Bọn em đã quen biết lâu rồi sao?"

Lâm Sâm Sâm cười đáp: "Cũng không khác với thời gian quen anh."

"A, hôm nay hàn huyên tới đây thôi, không quấy rầy em nữa." Cũng may, không có phiền não thứ tự đến trước và sau, có lẽ mọi người có thể công bằng cạnh tranh.

"Được, anh bận quay phim, không cần mỗi ngày đều gọi điện thoại cho em, có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều đi." Cô không chút do dự cúp điện thoại, anh vẫn cầm điện thoại chỉ còn dư manh âm ngẩn người.

Không biết có phải là anh đa nghi, cảm giác lúc Lâm Sâm Sâm nhắc tới Đồng Húc Lãng dường như rất vui vẻ, có lẽ ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra. Thật là để không rối loạn vì không rõ ràng, Lục Tuấn Huy chỉ ngóng trông nhanh chóng kết thúc công việc bên này trở về nước. Đúng, trở về nước mới có cơ hội, quyết không thể để Đồng Húc Lãng chiếm được tiên cơ.

Một tuần sau, Lâm Sâm Sâm nhận được quà Lục Tuấn Huy gửi tới. Một cái túi rất to, bên trong có đôi giày gỗ nhỏ, máy xay gió làm bằng gỗ và đồ chơi làm bằng gỗ, còn có hoa Tulip. Những đồ này rất được lòng cô, cầm ở trong tay vuốt vuốt cực kỳ vui vẻ. Lâm Sâm Sâm không kìm được so sánh trong lòng, đồ Lục Tuấn Huy tặng chính là có phẩm vị so với đồ của Đồng Húc Lãng, quả nhiên tâm tư anh có chút cẩn thận. Máy xay treo trên cửa sổ, đôi giày gỗ nhỏ và đồ chơi đặt trên giá sách, lại dành ra hai chậu hoa trồng hoa Tulip. Lâm Sâm Sâm huýt sáo, tâm tình thật tốt.

Chủ nhật Đồng Húc Lãng tới gặp Lâm Sâm Sâm, trong lúc vô tình chú ý tới cô không mang đồ trang sức pha lê anh đưa, vì vậy liền hỏi: "Em dùng đồ anh đưa chưa?"

Lâm Sâm Sâm nói thẳng: "Còn nguyên, chuyển cho người khác không thành vấn đề."

Sắc mặt Đồng Húc Lãng tối sầm: "Em có ý gì?"

Lâm Sâm Sâm cố ý trên mặt mang vẻ nghiêm túc đáp: "Vô công bất thụ lộc*, chờ lĩnh công lại dùng cũng không muộn."

* Vô công bất thụ lộc: không có công lao thì không nhận lộc

Đồng Húc Lãng sững sờ, ngay sau đó cười to: "Nha đầu này làm cho người ta vừa yêu vừa hận, thật muốn một hớp ăn em luôn." Sau đó lại làm bộ tiến tới trước mặt cô hướng về phía chóp mũi của cô mở to miệng.

Lâm Sâm Sâm kinh hãi né tránh, quay đầu lại phát hiện anh đang đắc ý cười, mới biết anh chọc cô chơi, cô tức giận nhéo trên cánh tay anh một cái.

Đồng Húc Lãng khinh thường hừ nói: "Chỉ chút hơi sức này của em, giống như gãi ngứa."

Lâm Sâm Sâm miết môi: "Tôi cũng không phải là vận động viên cử tạ, cần hơi sức lớn như vậy làm gì? Không giống những người khác, tứ chi phát triển đầu óc ngu si."

"Được, để cho em biết một chút về rốt cuộc hơi sức có dùng được không." Đồng Húc Lãng không nói hai lời ôm eo cô khiêng lên trên vai xoay vòng tròn tại chỗ.

"A!" Lâm Sâm Sâm thét chói tai: "Anh điên rồi, mau thả tôi xuống."

"Cho em mạnh miệng nữa đi." Đồng Húc Lãng tiếp tục xoay. Ai cũng đừng vọng tưởng so xoay quanh với không quân, buổi huấn luyện thể năng đầu tiên đã bắt đầu luyện cái này.

"Mau thả tôi xuống, chóng mặt quá."

"Biết sai chưa?"

"Nếu không thả tôi xuống liền trở mặt với anh." Đầu Lâm Sâm Sâm hướng xuống, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Mọi người Đi ngang qua tò mò nhìn hai người bọn họ, Đồng Húc Lãng lại không thèm để ý chút nào tự mình thoải mái vui vẻ. Một lát sau, không có tiếng của Lâm Sâm Sâm nữa, anh mới đặt cô xuống. Hai chân cô mới vừa chạm đất liền khổ sở nhắm mắt lại, cảm giác vẫn còn trời đất quay cuồng.

Đồng Húc Lãng nhẹ nhàng ôm cô: "Không sao chứ, như thế này em đã không chịu đuọc, nhớ năm đó lúc bọn anh huấn luyện không dứt xoay không ngừng, thiếu chút nữa không phun cả nội tạng ra."

Lâm Sâm Sâm vô lực dựa vào anh nhắm mắt không đáp, trong lòng suy nghĩ không bao giờ để ý tới tên biến thái này. Đồng Húc Lãng nhìn sắc mặt cô tái nhợt thầm nói không hay, vì vậy ôm cô lên đi tới cái ghế gỗ bằng ven đường để xuống, mình ngồi ở một bên để cô gối đầu trên đùi anh. Anh dùng mu bàn tay giúp cô lau mồ hôi trên trán đi, lại sửa lại tóc rối của cô một chút."Xin lỗi mà, là anh không tốt, anh không ngờ năng lực giữ thăng bằng của em kém như vậy, bình thường em ngồi xe có phải cũng dễ chóng mặt không?"

Lâm Sâm Sâm khổ sở cau mày, không còn hơi sức phản ứng lại anh. Đồng Húc Lãng cảm thấy có chút đau lòng, nhẹ giọng nói: "Mỗi đêm trước khi ngủ em quay đầu hai bên trái phải, luyện tập nhiều, thời gian dài là có thể cải thiện năng lực thăng bằng, bằng không mỗi lần say xe rất khổ sở."

Lâm Sâm Sâm nằm một lúc, mới cảm thấy khá hơn một chút liền lập tức bắn dậy, nhưng bởi vì động tác quá mạnh lại thiếu chút nữa ngã xuống, Đồng Húc Lãng tay mắt lanh lẹ đỡ cô.

Lâm Sâm Sâm lấy lại bình tĩnh đẩy anh ra, trách mắng: "Thật là quá đáng, sao có thể càn quấy ở nơi đông người như vậy."

Đồng Húc Lãng vẫn hùng hồn cãi lại: "Ai bảo em không cho anh lên nhà em."

"Chưa từng thấy qua người giống như anh, đừng đến tìm tôi nữa." Lâm Sâm Sâm đứng lên vung tay một cái.

Đồng Húc Lãng nhún nhún vai: "Không tìm em, đó là không thể nào. Này, Lâm Lâm, một em đi lên có được không?"

Cô không để ý anh mở cửa chống trộm ở hành lang ra đi vào. Anh nhìn nhìn bốn phía, nghĩ thầm, nơi này dù sao cũng là dưới lầu nhà cô, làm như vậy dường như là có chút quá mức.