Người Chồng Toàn Năng Của Hoa Khôi

Chương 36: C36: Vậy cũng không tốt




“Khụ khụ, ông Chung, đương nhiên Tiểu Hi là một cô gái rất tốt, bất kỳ người đàn ông nào có thể lấy cô ấy cũng là phúc phận đã tu được từ kiếp trước.”

“Nhưng bây giờ tôi đã quên rất nhiều thứ” Diệp Thiên Bách cười đáp.

Anh lớn tuổi hơn Chung Linh Hi, vì vậy khi đối mặt với những vấn đề này, anh tỏ vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

“Chuyện này có vấn đề gì chứ, nếu quên thì quên thôi, nhưng ít nhiều vẫn nhớ Tiểu Hi, cậu nói thử xem Tiểu Hi đối xử tốt với cậu không?” Chung Vân Hải phất tay, hỏi tiếp.

“Tất nhiên, tôi dường như đã không còn bất kỳ người thân nào trên thế giới này. Hai người chính là là những người thân nhất với tôi hiện tại.” Diệp Thiên Bách lại đáp.

“Vậy cũng không tốt.”

“Hai đứa cố gắng bồi dưỡng tình cảm thật tốt, đến thời điểm thích hợp thì sẽ quyết định, tôi sẽ đứng ra làm chủ cho hai đứa, nếu bố con bé có ý kiến gì thì cũng mặc kệ, lời của bố

con bé nói không tính.”

“Hình như cậu vẫn chưa gặp mặt bố của Linh Hi nhỉ, có cơ hội thì gặp đi.” Dáng vẻ Chung Vân Hải thoải mái.

“Anh Thiên Bách, anh đừng nghe ông em nói bậy, ông nội em muốn bế chắt trai đến phát điên rồi thôi.”

Mặt mũi của Chung Linh Hi đỏ bừng. “Sắp đến nơi rồi.” Diệp Thiên Bách nhìn xung quanh, cố tình nói lảng đi.


“Khi nào đến phòng làm việc của Lưu Quốc Đông thì hai đứa đừng nói chuyện, tôi sẽ nói với ông ấy”

Chung Vân Hải dặn dò một câu.

“Vâng. Ông Chung, chuyện gì không thể thì cũng đừng miễn cưỡng. Mặc dù sư phụ kêu tôi đến Đại học Quốc gia Giang Thành nhưng không thể đến được thì cũng không có cách nào.”

Diệp Thiên Bách mỉm cười.

“Đừng lo lắng, Lưu Quốc Đông và tôi có quan hệ tốt, ông ấy sẽ nể mặt tôi. Chủ yếu là cậu, nếu lúc đó cậu cảm thấy không thoải mái thì không cần ở lại.”

Chung Vân Hải nói tiếp.

Vừa nói họ vừa đi về hướng Đại học Quốc gia Giang Thành.

Sau khi Chung Vân Hải rời đi, Hạ Thanh Nguyệt vẫn đang đợi ở sảnh tầng một, lễ tân nói sẽ đi thông báo nhưng chưa thấy trở lại.

“Xin hỏi chút, nhân viên lễ tân nói sẽ đi thông báo với phòng chủ tịch nhưng vì sao vẫn chưa có hồi đáp?”

Hạ Thanh Nguyệt không nhịn được hỏi lại.


“Cô Hạ, chủ tịch có thể đang họp. Đồng nghiệp của tôi chắc hẳn đang ngồi đợi trên đó, xin cô kiên nhãn chờ một chút.”

Khuôn mặt nhân viên lễ tân nở nụ cười chuyên nghiệp.

Tập đoàn Khải Sinh là một tập đoàn lớn, ngay cả nhân viên lễ tân cũng rất chuyên nghiệp.

“Chắc hẳn? Có thể? Nửa tiếng đã trôi qua rồi đó. Trước kia khi tôi đến đây tại sao tôi không cần thông báo thời gian lâu như vậy?”

Hạ Thanh Nguyệt trông có vẻ mất kiên nhẫn nhưng cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tới đây nhờ vả.

Mặc dù nhà họ Hạ là một trong những gia tộc hàng đầu ở Giang Thành nhưng mấy năm nay mới nổi lên, nền tảng không ổn định.

Trước một gã khổng lồ như Tập đoàn Khải Sinh, cô vẫn phải ăn nói khép nép.

“Cô Hạ, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, hiện tại quy củ khác với trước kia, xin cô thứ lỗi cho tôi.”

Nhân viên lễ tân cười nói.

“Cô!"

Hạ Thanh còn muốn nói điều gì đó nhưng lời đến khóe miệng chỉ có thể rút lại, trong tình huống này, dường như nói gì cũng vô dụng.

Đối phương rõ ràng đang trả lời cho có lệ.

“Tiểu thư, Tập đoàn Khải Sinh có gì đó không ổn, thái độ hoàn toàn khác với trước kia.”

Một cấp dưới thì thâm với Hạ Thanh Nguyệt. “Cái này còn cần cậu nói sao?” Hạ Thanh Nguyệt cười lạnh, có phần buồn bã.