Bước chân dừng lại, Lăng Thiếu Phong quay người nhìn cô gái đang quỳ xuống trên sàn.
" Xin anh... đừng nói Diệp Tử Hàn. Tôi xin anh... "
Lăng Thiếu Phong đi tới đỡ cô dậy, lau đi những giọt lên trên má ấy, mỉm cười chua xót: '' Nếu như cô chịu nói rõ mọi chuyện, tôi sẽ không nói cho Diệp Tử Hàn biết. Tấm ảnh này, tên này rõ ràng ôm lấy eo Trương Tiểu Nặc, rút cuộc hắn là ai?"
Đường Noãn im lặng, giọt lệ ấy, không ngừng rơi...
" Tôi với Trương Tiểu Nặc quen nhau năm mười lăm tuổi, chúng tôi cùng làm nhân viên trong một nhà hàng. Năm đó, mẹ tôi tái giá, tôi không chấp nhận được, nên đã bỏ đi. Người trong ảnh là Diệp... Diệp Thiên Ca. Ba chúng tôi đều là nhân viên trong nhà hàng ấy. Từ xa lạ đến quen biết, từ quen biết trở thành người thân không thể tách rời... Đến năm mười bảy tuổi, Diệp Thiên Ca chính thức hẹn hò với Tiểu Nặc. Cứ như thế, ba chúng tôi quen nhau bảy năm, bảy năm... "
" Tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp, rõ ràng rất tốt đẹp. Đến năm 2016, tôi uống say ở quán bar, tôi gọi anh ấy đến rước tôi. Diệp Thiên Ca vì tới rước tôi đã bị tai nạn giao thông. Lúc tôi cùng Tiểu Nặc đến bệnh viện, nhìn cái xác lạnh ngắt của Diệp Thiên Ca. Anh biết cảnh sát giao thông nói gì không? Hắn ta nói vì Diệp Thiên Ca vượt đèn đỏ... Diệp Thiên Ca vì muốn nhanh chóng tới đón tôi... Diệp Thiên Ca vì tôi mà chết... Đêm đó bầu trời như sụp đổ, trái tim Tiểu Nặc, gần như đã chết... Tất cả tất cả đều vì tôi... "
Lăng Thiếu Phong im lặng không nói một lời, hốc mắt đỏ ngầu:" Hắn ta mất gần hai năm, Diệp Tử Hàn xuất hiện, vì thế, người anh em của tôi vô cớ trở thành người thay thế...? Đúng không?Đường Noãn, cô trả lời tôi! "
Thất vọng, đau đớn...
" Đừng đi... đừng... "
Đường Noãn chạy tới níu lấy tay Lăng Thiếu Phong nhưng bị anh đẩy ngã đập đầu vào bàn.
Máu cứ rỉ xuống gương mặt nhỏ, giọt lệ vẫn cứ rơi, trái tim ấy, không ngừng đau...
Anh chạy ra đóng sập cửa lại, phóng xuống lái chiếc xe chạy về hướng biệt thự Diệp Tử Hàn.
" Chú đang ở đâu? "
" Đường Đông Hồ. "
Đầu dây truyền đến giọng nói mệt mỏi của Diệp Tử Hàn, dù không bên cạnh nhưng tiếng gió ào ào vẫn cảm nhận được anh đã phóng rất nhanh trên đường.
Đầu bên kia không trả lời, giây lát truyền mới có động tĩnh:" Trương Tiểu Nặc muốn ly hôn với tôi. "
Giọng nói có chút tức giận pha chút nghẹn ngào, có lẽ, điều khiến trái tim họ đau nhất chính là sự sinh ly tử biệt và những lời nói kết thúc một mối quan hệ.
Kétttttttt
Bùngggg
" Alo, Diệp Tử Hàn! Diệp Tử Hàn! "
Bàn tay run rẫy siết chặt vô lăng, gương mặt trắng bệt, xoay ngược đầu xe chạy về hướng đường Đông Hồ.
Anh không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, chỉ muốn nhanh chóng tới nơi đó. Khi bước xuống xe, cảnh tượng trước mặt khiến đầu óc anh choáng váng, trái tim gần như ngừng đập.
" Vào ngày 14 tháng 2, ban đêm tại Đường Đông Hồ, hai chiếc xe va chạm nhau khiến cho người tài xế tử vong tại chỗ, một hộ nam thanh niên đã hôn mê bất tỉnh. "
Người cô gái cầm micro nghiêm túc nhìn vào máy quay.
Lăng Thiếu Phong chạy tới cầm chặt tay người cảnh sát phía trước:" Người bị thương ở đâu? Đưa họ tới đâu rồi?! "
" Ở bệnh viện gần đây nhất, anh... "
Chưa dứt lời, Lăng Thiếu Phong đã chạy lên xe phóng đi.
Khi anh chạy tới bệnh viện Diệp Tử Hàn đã đưa vào phòng cấp cứu, vì điện thoại có mật mã nên không thể nào liên lạc với người nhà. Vì tình trạng nguy kịch buộc phải đưa vào phòng phẫu thuật.
Lăng Thiếu Phong thẩn thờ ngồi trên ghế, tiếng bước chân dồn dập chạy tới.
" Diệp Tử Hàn sao rồi...? "
Anh ngước đầu lên nhìn Trương Tiểu Nặc, đôi mắt đỏ hoe.
" Cô tới đây làm gì? Không phải muốn ly hôn sao?"
Trương Tiểu Nặc không ngừng lắc đầu, giọt lệ tuôn trào...
" Cô đừng ở đây mèo khóc chuột, bác sĩ nói tình trạng Diệp Tử Hàn rất nguy kịch. "
Lăng Thiếu Phong siết chặt cổ tay Trương Tiểu Nặc, nhìn gương mặt đầy giọt lệ ấy mỉm cười chua xót.
" Cô quan tâm anh ta sao? Từ đầu đến cuối, Diệp Tử Hàn chính là người thay thế! Là một vật thay thế... một vật thay thế yêu cô bằng cả tính mạng của mình... "