Người Chồng Ngốc Nghếch Của Cô Tiểu Thư Lạnh Lùng

Chương 4




- Từ Hạo...o....o...o - cô tức giận hét toáng lên, bực tức đẩy anh ra rồi bước đến cửa phòng mở cửa

- Tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa đâu... - nói rồi cô đi ra rồi đóng mạnh cửa

Rầm ###

Từ Hạo ngơ ngác nhìn cô bỏ đi,  gì đây? Sao cô lại giận hắn nữa? Hắn đâu có làm gì?  Khoan...  Nhi Nhi nói sẽ không quay lại chơi với hắn nữa. Hắn sợ hãi lao ra khỏi phòng

- Nhi Nhi.... Nhi Nhi....

- Tiểu Hạo,  sao thế?  - tiếng lão Giả truyền ra. Từ Hạo lo lắng, gấp rút hỏi

- Cha Nhi Nhi đâu? Nhi Nhi đâu rồi?

- Nhi Nhi về rồi, vì con nó phải hủy cuộc họp quan trọng đấy- ông cầm tách trà,  từ tốn nói

- Cha! Phải làm sao đây?  Nhi Nhi giận con rồi. Nhi Nhi nói không quay lại chơi với con nữa... Hức... Hức... Phải làm sao đây.... - hắn khóc nấc lên, không có Nhi Nhi hắn không thèm ăn nữa,  không cần ngủ nữa, không thèm đi chơi nữa, không thèm....

- ài... Từ Hạo,  con đừng khóc nữa,  Mấy hôm nữa có tiệc tẩy trần của Kình Phong - con trai bác Minh, Nhi Nhi nhất định sẽ đến mà... 

* Giả Chí Minh, em trai lão Giả,  Kình Phong là em họ của Từ Hạo

- Thật ạ?  May quá,  hôm đó con đi xin lỗi Nhi Nhi... - Từ Hạo thở phào một hơi, nếu Nhi Nhi giận hắn chắc hắn chết mất

- Từ nay đến hôm đó, con phải ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ,  không được trốn đi chơi nữa,  cha sẽ cho con đi,  thế nào?

- Được!- Từ Hạo dõng dạc đáp

*****🏃🚄💨💨💨*****

- Tên Từ Hạo đáng ghét, hắn có thật là bị ngốc không vậy?  - Mộc Nhi tức tối ném cái túi xách xuống nền nhà

- Cô  chủ...

- Bác quản gia ạ?  Bác vào đi - Mộc Nhi nén cơn tức giận rồi nói

- Cô chủ,  bó hoa lúc sáng... - tay ông cầm một bó hoa hồng lớn, đặt lên bàn

- à... Cảm ơn bác,  bác cứ để đấy đi ạ

Quản gia đặt bó hoa xuống bàn rồi đi ra khỏi phòng

Mộc Nhi ngồi lên giường thở phì phò vì tức giận,  nhớ đến cái mặt ngây thơ đó là lại tức không chịu được.... Một lúc sau, cô cầm bó hoa ngắm ngía, tấm thiệp bên trong, cô đã xem qua... " Nhớ Nhi Nhi "

Ai gọi cô là Nhi Nhi....?!? Một khuôn mặt ngây ngô hiện ra...Vừa nghĩ cô đã định ném bó hoa đi.  Cô mím môi,  cuối cùng vẫn là giữ lại,  khóe môi nhếch lên một chút,  khuôn mặt lạnh lùng không nhịn được mỉm cười, thật lòng cô cũng có chút vui vẻ a...