Người Chồng Máu Lạnh

Chương 91




Tay anh khẽ dùng lực, khiến Tô Lạc không thoải mái nhăn mặt, anh đưa ngón tay đặt trên mi tâm của cô, Tô Tử Lạc, cô không phải là Tô Tử Lạc, đầu ngón tay anh thật ấm, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo vô tình. Xe tiếp túc chạy, bên trong xe truyền ra tiếng nhạc nho nhỏ, ánh mắt anh vẫn lãnh đạm như vậy, còn cô gái ngồi bên cạnh anh khẽ xoay người, trên mặt nộ nụ cười vô cùng đáng yêu. Biệt thự nhà họ Lê, vẫn chỉ là thế giới của hai người, ngoài trừ đúng giờ có người giúp việc tới quét dọn còn lại tất cả đều rất im lặng, vắng vẻ, Duệ Húc thích cuộc sống như thế, đối với anh mà nói, nơi này cũng chỉ là nơi để nghỉ ngơi. “Tô Tử Lac, ngồi dậy uống canh,” Anh thực sự ngốc rồi, đem chiếc thìa trong tay đặt lên môi Tô Lạc, anh đã gọi lâu như vậy rồi, cô gái này còn không thèm để cho anh ít mặt mũi, cũng không thèm thưa một tiếng. “Tô Tử Lạc, nếu em không ăn, tôi sẽ vứt hết đi.” lông mày anh nhíu chặt lại, trên gương mặt có một tầng băng lạnh, nếu không phải cô là bệnh nhân, anh nhát định sẽ trực tiếp ném cô ra bên ngoài. “Không cần… Em ăn…” Tô Lạc khẽ mở hai mắt, cô mệt chết đi, anh ta thật chẳng có chút kiên nhẫn. Bây giờ cô là bệnh nhân a, sao anh ta có thể thô lỗ với bệnh nhân như vậy được. Lê Duệ Húc trừng mắt nhìn cô, sau đó mới cầm thìa lên đút canh cho cô, nhưng cô vừa mới ăn được một thìa, đã lắc đầu. “Thật khó uống…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, nói thật, từ trước tới giờ cô chưa từng uống thứ canh nào khó uống như thứ canh này. Cô không để ý khuôn mặt Lê Duệ Húc nháy mắt đen sì, anh đặt chiếc thìa vào bát canh, không uống, được, quên đi, cho cô đói chết. Anh cảm nhận thấy có một bàn tay nhỏ lạnh cầm lấy tay nah,”Tuy hơi khó uống một chút, nhưng vẫn còn uống được.” cô khẽ cười, cả gương mặt sáng bừng, thực sự động lòng người, nụ cười trong sáng, khiến cho người khác cảm thấy thoải mái. Sự tức giận của Duệ Húc đã vơi đi một nửa, “Uống đi.” Anh cầm chiếc thía lên lần nữa, từng thìa từng thìa đút cho Tô Lạc, mà cô mỗi khi nuốt vào một thìa canh, hàng lông mày cô càng nhíu chặt hơn, nhưng cô vẫn cố gắng uống hết bát canh hắn đút. Uống xong bát canh, cô nhắm mắt lại, dường như bát canh kia, đã muốn lấy đi nữa cái mạng của cô. Lê Duệ Húc đặt chiếc bát trong tay xuống, vừa định rời khỏi phòng, bàn tay nhỏ bé lại cầm lấy tay anh. Ngón tay cô nhỏ nhắn xoa nhẹ vết thương trên ngón tay anh, cô đoán không sai, những vết thương này khi ở bệnh viện về đều không có, mà bát canh lại khó uống như vậy, nhất định là anh đã nấu cho cô, thật khó tưởng tượng, một người đàn ông cao cao tại thượng, làm sao có thể mặc chiếc tạp dề, nấu một bát canh khó uống. Tuy khó uống, nhưng lại rất quý giá với cô, cho tới bây giờ, không có ai đối tốt với cô như vậy, không ai cả. “Anh có đâu không?” giọng nói của cô có chút khàn khàn, dù sao cô mới từ ra viện, vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn. Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm ngón tay cô đặt trên vết thương của ngón tay anh, vừa rồi anh không cẩn thận cắt phải tay, đâu, không có cảm giác, anh không có thời gian để nghĩ tới đau hay không, vậy mà thân thể khẽ run lên. Anh cầm chiếc bát đứng dậy. “Em nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài,” dường như anh đang cố né tránh, đi ra ngoài, đóng cửa lại trong nháy máy, trong cái nháy mắt đó cả hai người đều có chung một cảm nhận cô đơn và kiềm nén. Lê Duệ Húc dựa vào cửa, mở đôi mắt đã nhắm thật lâu, ngón tay anh phủ trên vết thương, thực sự là rất đau, rất nóng, từ trước tới giờ chưa có ai từng hỏi anh một câu như vậy, anh có đau không?